“Anh họ anh?”
Giang Lai cũng kinh ngạc nhìn Đinh Lực hỏi.
“Phải, em nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho ai khác biết đấy,” Giọng nói không hề nhỏ đầy cảm giác thần bí của Đinh Lực vẫn tiếp tục vang lên.
"Thiếu gia giàu có thần bí kia là anh họ của cậu ta?"
"Tôi cũng nghe nói, hầu hết các ông chủ quyền lực ở Lư Dương đều rất tôn trọng người đó, chắc chắn người nọ không phải người đơn giản.
"
Sau khi nghe những lời này, ánh mắt những người trong bàn nhìn Đinh Lực chuyển thành đầy kính trọng.
Cảm nhận được những ánh mắt đó, trong lòng Đinh Lực cũng vô cùng đắc ý.
Phụt!
Giang Thành ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được trực tiếp bật cười.
“Này, anh cười cái gì?”
Đinh Lực tức giận nhìn Giang Thành.
“Không có gì,” Giang Thành thản nhiên xua tay, anh thật sự không ngờ danh tiếng mình tạo ra ở buổi đấu giá từ thiện của Hoả Thiêu Phong lại khiến mọi người đều muốn dán vào anh, thậm chí còn nhận anh là anh họ mình.
Trong lòng Đinh Lực mắng Giang Thành ngu ngốc, sau đó tiếp tục nhìn về phía Giang Lai nói: “Anh họ của tôi nói, anh ấy không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên từ trước đến nay anh ấy đều không phô trương, anh ấy thật sự rất giỏi! "
Phụt!
Giang Thành càng nghe càng buồn cười, lại không kìm lại được.
“Anh lại đang cười cái gì?”
“Không có gì, vợ tôi sắp sinh em bé,” Giang Thành cười nói với Đinh Lực.
“Anh khinh người quá đáng, rõ ràng anh đang cười nhạo tôi,” Đinh Lực tức giận đập bàn, nhưng cậu lập tức nghĩ lại, vợ anh ta? Đó chẳng phải là Giang Lai sao?
“Em có thai?” Đinh Lực hoảng sợ nhìn Giang Lai vội vàng hỏi.
“Không có, tôi đùa thôi, nhưng mà lời cậu mới nói lúc nãy rất buồn cười,” Giang Thành nhìn Đinh Lực gật đầu.
“Ha ha, xem ra anh không tin tôi đúng không?” Đinh Lực lạnh lùng nói.
“Tôi nói cho anh biết, anh họ tôi rất giỏi, Phương Kiến Quốc cũng phải nể mặt anh họ tôi, những ông chủ kinh doanh bất động sản, bar club gì đó đều phải cúi đầu trước mặt anh họ tôi.
Nếu anh còn cười nữa, cẩn thận tôi bảo anh họ tôi xử lý anh đó ngay trong một nốt nhạc đấy,” Đinh Lực nhìn Giang Thành hét lên đầy giận dữ.
“Tùy cậu, cậu có gọi Hứa Văn Cường đến cũng được.
”
Giang Thành thờ ơ nói, anh hoàn toàn không để tên nhóc khoe khoang này vào mắt.
“Được, anh chờ đấy,” Đinh Lực lạnh lùng nói, sau đó cậu ta lấy di động ra bấm bấm như đang gửi tin nhắn.
Buổi liên hoan hữu nghị dành cho phụ huynh này có rất nhiều người có tiếng đến, dù sao ở đây cũng có vài vị phụ huynh sở hữu doanh nghiệp có giá trị tài sản không nhỏ, rất nhiều người đang chạm ly với hiệu trưởng.
“Thấy chưa? Hôm đó hiệu trưởng trường bọn tôi cũng uống rượu cùng anh họ,” Đinh Lực đắc ý nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành liếc qua ông hiệu trưởng đang uống rượu kia, hôm đấu giá từ thiện đó có rất nhiều người chúc rượu anh, nhưng mà anh vẫn có ấn tượng với vị hiệu trưởng bị rớt ở ngoài vòng này.
“Có phải anh cũng nên đi kính rượu không?” Giang Thành nhìn Giang Lai nhẹ giọng nói.
“Để làm gì?” Giang Lai hỏi.
“Bảo ông ta ở trường chú ý chăm sóc em nhiều hơn.
”
Giang Thành cũng hiểu rõ, nếu ở trong trường học được hiệu trưởng quan tâm hơn thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, anh ở ngoài làm việc cũng yên tâm hơn.
“Anh không giả ngầu thì chết hả?”
Đinh Lực nghe thấy Giang Thành nói, lập tức bất mãn nói: “Anh còn muốn chúc rượu hiệu trưởng, anh tưởng ai cũng có thể chúc rượu hiệu trưởng sao?”
“Cậu không tin?” Giang Thành nhìn Đinh Lực hỏi.
“Đương nhiên không tin, nếu anh có thể uống rượu với hiệu trưởng, tôi sẽ gọi anh là ba ba,” Đinh Lực cười lạnh nói.
Giọng nói khá lớn của Đinh Lực lập tức thu hút sự chú ý của hiệu trưởng cách đó không xa.
“Sau này nhờ thầy chăm sóc con trai tôi! ”
“Anh đợi chút,” Hiệu trưởng bỗng nhìn thấy Giang Thành, ông ta vội vàng ngắt lời một vị phụ huynh.
Vị hiệu trưởng này tên là Doãn Hải, cũng gặp được Giang Thành trong buổi đấu giá từ thiện, lúc đó tiếng đàn của Giang Trừng đã chinh phục khán giả, anh chính là vị thiếu gia bí ẩn được mọi người nâng ly chúc mừng.
Một người như thế lại đến buổi liên hoan hữu nghị dành cho phụ huynh của trường mình.
“Xin lỗi, tôi xin phép trước.
”
Hiệu trưởng Doãn vội vàng cầm ly rượu đi nhanh về phía Giang Thành.
“Hiệu trưởng tới.
”
Giang Lai thấy hiệu trưởng Doãn đi về phía mình, vội