“Chúng ta đi ra từ cửa sau đi, ở cửa chính có một người mà tôi không muốn gặp.” Trần Dao kéo cánh tay Giang Thành, nói.
Giang Thành nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cửa chính của trường học, quả nhiên đã nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi hoa sở hữu một mái tóc dài kèm theo một gương mặt hèn mọn, trên cổ gã đeo một sợi dây chuyền vàng, tựa lưng vào một chiếc BMW, ở bên cạnh có một tên đàn em đang che ô cho.
Giang Thành không nói gì cả, để mặc Trần Dao kéo tới cửa sau.
Cổng đại học Lư Dương.
“Anh Văn, cô ta vẫn chưa đi ra hả?” Tên đàn em cho ô cho tên mặc áo sơ mi hoa hỏi nhỏ.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ đi ra thôi, sáng nay từng có người thấy cô ta tới trường mà.” Lâm Thịnh Văn cầm bó hoa tươi nhìn vào trong trường.
“Chúng ta đã chờ suốt cả buổi trưa rồi, hay là vào bên trong tìm cô ta.” Tên đàn em lau mồ hôi trên trán, đề nghị.
“Vậy cũng được, nghe nói trang phục học múa của bọn họ rất gợi cảm, nếu như có thể làm thịt cô ta ở trong phòng học múa thì phê tới mức nào cơ chứ?” Lâm Thịnh Văn gật đầu, hèn mọn đáp.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Văn, anh thấy sáng kiến của em…”
“Cho mày đó!”
Lâm Thịnh Văn rút hai tờ tiền đỏ chói ra ném cho tên đàn em kia, nói: “Đi nào, vào trong tìm cô ta.”
“Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn.” Tên đàn em vội vàng chạy theo che ô, đi theo Lâm Thịnh Văn vào trong trường học.
Trần Dao dẫn Giang Thành tới một ngõ nhỏ, hàng quán ở chỗ này không lớn, trang trí cũng rất đơn giản.
Trần Dao đưa Giang Thành tới một quán mì sườn.
“Bà chủ, cho hai bát mì lạnh, một bát ít thôi với.” Sau khi ngồi xuống, Trần Dao nói lớn với bà chủ quán.
“Cô giáo Dao lại tới đó à, hôm nay cô không phải đi làm hả?”
Dường như bà chủ rất thân với Trần Dao, cười hỏi.
“Hôm nay trường học có hoạt động khác, không phải đi làm.” Trần Dao cười đáp.
“Đây là bạn trai của cô phải không? Đẹp trai quá.” Bà chủ nhìn Giang Thành, nói.
Trần Dao nghe bà chủ quán nói như vậy, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, vội vàng đáp: “Không phải, không phải đâu, anh ấy là anh trai một người học sinh của cháu thôi.”
“À, cô chờ chút, mì sắp xong rồi.” Bà chủ tươi cười, đi vào trong bếp.
“Người thanh niên bên ngoài trường học khi nãy không phải là người theo đuổi cô đó chứ?” Giang Thành hỏi Trần Dao.
“Không phải.”
Trần Dao lắc đầu, nói: “Anh ta là một tên du côn ở gần trường, tôi tới trường thực tập không bao lâu thì gã đã chú ý tới tôi, ngày nào cũng chờ tôi ở cổng trường.
Tôi đã bảo tôi và anh ta không hợp nhau rồi nhưng anh ta vẫn cứ bám riết không tha.”
“Như vậy hả, thế thì đáng lẽ khi nãy chúng ta nên đi ra từ cửa chính mới phải.” Giang Thành nói.
“Vì sao chứ?”
“Như vậy thì tôi có thể thay cô dạy cho gã một bài học rồi, thế thì sau này gã sẽ không dám làm phiền cô nữa.”
“Đừng làm vậy, không thể chọc tới gã đâu, cứ để tôi tránh mặt là được, nếu không sau này gã tìm tôi để trả thù thì sao.” Trần Dao lo lắng đáp.
“Mì của hai người đây.” Bà chủ quán nhanh chóng bê mì ra, đặt trước mặt Trần Dao.
Trần Dao ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy ra lau miệng, nói: “Tôi ăn no rồi.”
“Cô ăn ít vậy sao?” Giang Thành cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, bình thường tôi ăn ít lắm.” Trần Dao vừa cười vừa nói.
Giang Thành gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua bộ ngực căng tròn của Trần Dao.
Cô nàng này ăn ít như vậy, không biết làm sao lại sở hữu một bộ ngực to như vậy nhỉ?
“Được rồi, chúng ta đi thôi nào.” Sau khi ăn xong, Giang Thành hỏi: “Em trai cô nằm ở bệnh viện nào?”
“Ở bệnh viện số 1 thành phố Lư Dương.” Trần Dao đáp.
“Bệnh viện số 1?”
“Đúng vậy, sao hả?” Trần Dao hỏi.
“Tôi làm việc ở chỗ này, vậy thì tôi sẽ cố gắng tranh thủ mọi nguồn tài nguyên cho cô.” Giang Thành đáp.
“Thật sao? Vậy xin cảm ơn anh.” Trần Dao vui vẻ nói.
Không lâu sau, Trần Dao và Giang Thành đã đi tới bệnh viện.
Em trai của Trần Dao tên là Trần Chân, hiện đang nằm trong phòng ICU của bệnh