Giang Thành vừa nói xong thì cả Giang Hồng Phi lẫn Từ Phương đều sững sờ, ngay cả Giang Lai cũng kinh ngạc nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành không muốn nhẫn nhịn chịu đựng đau khổ như vậy nữa, rõ ràng là người nhà ở ngay trước mắt nhưng không thể nhận nhau, đó chính là chuyện đau khổ nhất trên đời.
“Cháu… cháu nói gì cơ?”
Từ Phương hoảng hốt nhìn Giang Thành, hỏi.
Giang Thành định nói rõ toàn bộ mọi chuyện, cho dù người nhà của anh khó lòng tiếp nhận được thế nhưng chỉ cần anh kể ra những chuyện từng xảy ra trước đây thì chắc chắn bố mẹ sẽ tin tưởng.
“Này, mấy người đang làm gì vậy hả?”
Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông truyền đến cắt ngang những lời Giang Thành định nói, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người mặc đồng phục bảo vệ từ bên ngoài tiến vào trong sân.
“Mấy người có chuyện gì vậy?”
Giang Hồng Phi vội vàng đứng lên hỏi đám người kia.
“Chuyện gì ấy à?”
Người cầm đầu là đội trưởng đội bảo vệ, tên là Triệu Đại Bưu.
Anh ta kéo mũ, lạnh lùng nói: “Chỗ này là khu biệt thự cao cấp, không được phép nướng đồ ngoài trời, nhỡ đâu gây ra hỏa hoạn thì mấy người có chịu được trách nhiệm không hả?”
“Anh bạn trẻ, tôi đã hỏi thăm rồi, rõ ràng ở đây cho phép nướng đồ, sao giờ lại không cho chứ?” Giang Hồng Phi vội vàng đáp.
“Ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ, tôi nói không được phép thì là không được phép, lập tức cất lò nướng đi, nộp năm nghìn tiền phạt.
” Triệu Đại Bưu lạnh lùng nói.
“Năm… Năm nghìn?”
Giang Hồng Phi cảm thấy khó xử, vội vàng nói: “Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.
”
“Ai quan tâm chứ, phải thu ngay bây giờ.
”
Triệu Đại Bưu lạnh lùng đáp.
“Anh bạn trẻ, chỗ tôi đang có khách…”
“Ai là bạn của ông chứ, ông không chịu cất đi đúng không?”
Triệu Đại Bưu lập tức đánh mắt ra hiệu cho một tên bảo vệ ở bên cạnh, tên bảo vệ kia đi tới đạp đổ bàn ăn.
“Trời ơi, sao mấy người lại làm vậy chứ?” Từ Phương đau lòng nhìn đồ ăn bị đạp đổ ra đất.
“Ai bảo mấy người không làm theo quy định hả, lập tức nộp tiền, nếu không mấy người sẽ phải gánh chịu hậu quả đó.
” Triệu Đại Bưu cười lạnh nói.
Anh ta đã điều tra rồi, chủ nhân của căn nhà này là một cô gái trẻ tuổi, hai ông bà già kia rõ ràng xuất thân từ nông thôn, hiển nhiên là cô gái kia làm bồ nhí cho một tên đại gia, nhưng đã lâu như vậy rồi cũng không thấy tên đại gia kia tới, chắc là đã bị tên đại gia kia đá rồi.
Vậy nên Triệu Đại Bưu muốn tới đây bắt chẹt để đòi một ít tiền tiêu vặt.
“Các anh quá đáng lắm, tôi sẽ khiếu nại các anh.
” Giang Lai giận dữ, quát lên với Triệu Đại Bưu.
“Khiếu nại? Vậy phải xem cô có gặp được mà khiếu nại hay không.
” Triệu Đại Bưu dùng ánh mắt tham lam đảo quanh cơ thể của Giang Lai, gương mặt vô cùng hèn mọn, nói: “Cô em, là vị đại gia nào tặng căn nhà này cho cô em vậy hả? Có phải là chơi chán rồi không thèm cô em nữa không? Có suy nghĩ tới chuyện đi chơi với anh đây không hả?”
“Anh là đồ… là đồ khốn nạn!”
Giang Lai chỉ tay vào Triệu Đại Bưu, chửi.
“Con điếm cái này, dám mắng ông hả?”
Thường ngày Triệu Đại Bưu coi thường nhất là loại phụ nữ dùng xác thịt để trèo lên cao, anh ta vung tay lên, định đi tới tát Giang Lai một cái, cái tát này phát ra tiếng gió phần phật, giáng xuống mặt Giang Lai.
Khi bàn tay của Triệu Đại Bưu chỉ còn cách mặt Giang Lai mấy centimet thì có một bàn tay to lớn giữ chặt lấy cổ tay Triệu Đại Bưu.
“Xin lỗi!”
Giang Thành bình tĩnh nói ra hai từ.
“Con mẹ nhà mày…”
Giang Thành nhắm mắt lại, cầm tay Triệu Đại Bưu tát mạnh lên mặt của chính anh ta, mấy tiếng vang giòn tai liên tục vang lên, miệng Triệu Đại Bưu sưng vù lên.
“Mẹ anh không dạy anh là miệng dùng để nói tiếng người chứ không phải để phun ra phân hả?” Giang Thành vung tay lên ném Triệu Đại Bưu bay ra ngoài.
“Anh Bưu, anh không sao chứ?”
Hai tên bảo vệ còn lại vội vàng chạy tới đỡ Triệu Đại Bưu lên, hỏi.
“Mẹ kiếp, chúng mày còn đứng đó nhìn hả?”
Triệu Đại Bưu chửi một câu, sau đó chỉ tay về phía Giang Thành, gào: “Đánh nó cho tao!”
Hiện giờ Giang Thành đang cảm thấy khó chịu vô cùng, khó khăn lắm anh mới tìm được cơ hội đoàn tụ với người nhà nhưng cuối cùng lại bị một tên bảo vệ hám