Ba ngày sau trận chiến lớn.
Hàn Tam Thiên lần đầu tiên rời khỏi quán trọ sau
khi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Khi nhìn thầy những người ăn trên đường ăn mặc
và độ cao tương đương mình, anh sững sờ. Ngay
cả anh, nhìn thấy bóng lưng của những người kia
cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
Từ lúc nào mà mình có nhiều anh em đến như' thế
này.
“Tình huống gì đây?" Hàn Tam Thiên hỏi Hoàng
Kiêu Dũng.
Dáng vẻ Hoàng Kiêu Dũng vinh hạnh, đắc ý nói:
"Sư phụ, người không biết rồi. Những người này
cố ý bắt chước ăn mặc giống người, giờ đã thành
trào lưu rồi, hơn nữa còn có không ít người cố
gắng lại sửa tên. Bây giờ cái gì mà Lưu Tam
Thiên, Chu Tam Thiên, Vương Tam Thiên, khắp
nơi có thể thấy được.”
Nghe Hoàng Kiêu Dũng giải thích, Hàn Tam Thiên
càng thêm bối rối. Đây là phong cách yêu quái gì
vậy, chẳng lẽ những người này sửa lại tên, đổi
quần áo thì sẽ có thể mạnh như anh sao?
Cách đó không xa, hai người đang bắt chước cách
ăn mặc của Hàn Tam Thiên đang tranh cãi nhau.
“Ta chính là Ngô Tam Thiên, thức thời một chút thì
cút nhanh lên, nếu ngươi không phục thì quyết
đấu ở đỉnh núi ngoài thành."
“Ta là Trịnh Iam Thiên cũng không sợ ngươi,
quyết đấu thì quyết đấu, ta chắc chắn đánh ngươi
rơi xuống từ trên đỉnh núi."
Nghe đến mấy lời nói này, đầu Hàn Tam Thiên đau
đau, mẹ nó đây là đám người gì thế!
Chỉ vài phút sau khi ra khỏi quán trọ, Hàn Tam
Thiên đã vội vã quay trở về phòng. Với anh, thế
giới bên ngày đầy yêu ma quỷ quái. Đây không
phải điều anh muốn thấy.
“Sư phụ, người sao vậy?” Hoàng Kiêu Dũng không
hiểu hỏi. Với hắn, đây là một chuyện vô cùng vinh
dự, vì vậy hắn không thể hiểu được việc Hàn Tam
Thiên bài xích chuyện này.
“Loại tình huống này tiếp tục bao lâu rồi?” Hàn
Tam Thiên hỏi.
“Sau khi đại chiến kết thúc, thời gian