Ngày hôm sau, gần đến chạng vạng tối.
Cuối cùng thì Duyên Thanh Hoa cũng mang theo
Khương Oánh Oánh về tới núi Phượng Hoàng.Giờ
phút này Duyên Thanh Hoa gần như đã tiêu hao
hết toàn bộ năng lượng, mặt mũi phò phạc, cả
người đầy mồ hôi, hơn nữa còn đang khẽ run lên,
hiển nhiên đã đạt tới cực hạn.
"Hàn tông chủ, may mắn thay, ta đã mang được
em gái ngài về rồi." Duyên Thanh Hoa nói xong
câu đó, trực tiếp nằm liệt dưới đất, không còn sức
lực để động đậy.
Lúc Dịch Thanh Sơn đang chuẩn bị cầu xin tha
thứ, đột nhiên cảm giác một luồng năng lượng
khổng lồ xâm nhập vào co thể mình, điều này
khiến sắc mặt ông ta thay đổi.
Còn chưa kịp nói chuyện, cả người Dịch Thanh
Sơn đã phát nổ, chết không toàn thây.
Một đời cao thủ Cực Sư cảnh, vậy mà lại rơi vào
kết cục như vậy!
Phí Linh Sinh thở hỗn hển chứng kiến cảnh tượng
này, nàng không ngò rằng Hàn Tam Thiên lại
quyết đoán như vậy, chẳng hề chừa lại chút
đường lui.
Nếu để cho quốc chủ của Hạ quốc biết Dịch Thanh
Sơn chết trong tay Hàn Tam Thiên, ông ta tuyệt
đối sẽ không tha cho Hàn Tam Thiên.
Đồng thời chuyện này cũng cho Phí Linh Sinh một
lời cảnh cáo.Đều là cao thủ Cực Sư cảnh, Dịch
Thanh Sơn lại chết như vậy, cho thấy nàng đối đầu
với Hàn Tam Thiên cũng có kết quả tương tự.
Hàn Tam Thiên bước đến bên cạnh Duyên Thanh
Hoa, móc luôn ra một quả thánh lật, đút vào miệng
Duyên Thanh Hoa, nói: "Cô nghỉ ngơi thật tốt đi.Từ
nay về sau, Phiêu Miều tông chính là bạn của Hàn
Tam Thiên tôi.Bất cứ chuyện gì, chỉ cần tìm tôi
giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước."
"Hàn tông chủ, đây... đây là gì?" Duyên Thanh Hoa
mơ mơ màng màng hỏi.Nàng ta chỉ cảm thấy mình
đã ăn thứ