Mãng xà trắng mắt đỏ thè lưỡi rắn, rõ là nghe hiểu
lời nói của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đã sớm quen với chuyện mãng xả
trắng mắt đỏ hiểu tiếng người, điều nó không làm
được chỉ là không nói được tiếng người, giao lưu
về những mặt khác thì hầu như không có vấn đề
gì.
"Lên đi, mày tấn công ỏ mặt chính diện, tao thì tìm
kiếm cơ hội." Hàn Tam Thiên nói.
Vừa nói xong, mãng xà trắng mắt đỏ lập tức phóng
nhanh ra, trong chớp mắt đã phóng đến trước mặt
Đế Tôn.
Đế Tôn đang hấp thu sức mạnh của những người
khác, hừ lạnh một tiếng: "Súc vật, cút về cho ta."
Đề Tôn giơ nắm đắm đập một phát lên đầu mãng
xà trắng mắt đỏ, bầu trời phát ra một tiếng sắm
vang dội.
Mãng xà trắng mắt đỏ bị ép lui lại mấy trăm mét,
lắc lắc đầu, nhưng ngay sau đó vẫn dứt khoát
nhào tới tấn công thêm lần nữa.
"Còn tới? Thứ súc vật, ngươi đã muốn chết thì
đừng trách ta ra tay tàn nhẫn." Cơ thể Đế Tôn đã
phồng lên tới ba mét giống như là một người
khổng lồ, nắm đắm đắm ra, còn kéo theo tiếng xé
gió cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này đây, mãng xà trắng mắt đỏ vẫn không
tránh mà dùng đầu hứng thẳng một đắm này của
Đế Tôn. Dù sao, điều nó phải làm cũng là thu hút
sự chú ý của Đế Tôn, giúp Hàn Tam Thiên có cơ
hội ra tay.
Lại lùi về sau trăm mét, mãng xà trắng mắt đỏ lắc
lắc đầu dường như' đã có hơi choáng váng, hơn
nữa, hai con ngươi càng trở nên đỏ hơn.
"Muốn đánh lén ta? Hàn Tam Thiên, ngươi đang
đâm đầu vào cái chết đó." Đế Tôn mới đắm ra một
quyền nhưng điều này không có tý ảnh hưởng nào
tới sự cảm ứng của ông với Hàn Tam Thiên.
Lúc Hàn Tam Thiên xuất hiện ở sau lưng ông, Đề
Tôn dùng tốc độ phản ứng cực nhanh xoay người
lại.
Hai nắm tay chạm vào nhau.