“Hừ, nhìn ánh mắt hiếu kỳ vô tri của ngươi, ta đã biết ngươi không hiểu." Sở Phong cười đắc ý.
Hàn Tam Thiên không được không nói nên lời, tên chết tiệt loại người tỏa nắng có điều Hàn Tam Thiên không dập tắt sĩ khí của anh ta, lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo, không nói gì.
“Cái gọi là cơ quan cổ là một tuyệt kỹ bí mật dùng bùa chú để hoàn thành bí thuật cao siêu. Ta đã chuẩn bị tốt các cơ quan, sử dụng bùa chú nhốt hồn phách vào bên trong. Thời điểm ta cần dùng một loại cơ quan nào đó, chỉ cần đốt bùa, sẽ có được năng lực của cơ quan, nói thế ngươi đã rõ chưa?"
Hàn Tam Thiên bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu. Nói đơn giản nó là một loại một loại kỹ thuật chiến đấu chỉ có điều, thần mời chính là thần, mà cơ quan cổ mời lại là cơ quan, mà lại những cơ quan là có thể tạo ra.
Khó trách thời điểm trước khi tên nhóc này tấn công mình đều sẽ trước đốt một tấm bùa.
Càng khôi hài chính là, tay không đoạt dao sắc, cũng chỉ có thể đoạt đao. Đây là đã thiết lập trước cho cơ quan, cho nên anh hiểu được vì sao cậu ta lúc thì mạnh, lúc thì lại yếu.
“Hiểu rõ, có hơi thú vị." Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe được Hàn Tam Thiên khích lệ, Sở Phong càng thêm đắc ý: “Cái này chẳng qua đều là thủ thuật nhỏ mà thôi, ta cho ngươi biết, là đệ tử thân truyền duy nhất của sư phụ ta, ta không chỉ như thế, ta còn có thuật cơ quan lợi hại hơn."
"Vi dụ?"
"Chuyện này không thể nói cho ngươi, sư phụ ta đã nói, cái gọi là thuật cơ quan đòi hỏi sự bất ngờ, ta nói hết cho ngươi biết, sau này làm sao thắng được?”
Hàn Tam Thiên gật đầu: “Được, nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không nghĩ hỏi nhiều, như vậy đi, làm phiên cậu vị đại sư cơ quan bảo vệ bọn họ cho tốt."
"Vậy còn ngươi?"
Hàn Tam Thiên cười: “Đi ngủ!"
Mà lúc này đỉnh Lam Sơn.
Lục Như Tâm dẫn ba người Đao Thập Nhị, Mặc Dương, Liễu Phương chậm rãi chính điện trên bầu trời.
Ba người Đao Thập Nhị và Mặc Dương hết nhìn đông tới nhìn tây, một cung điện nguy nga như vậy, khiến bọn họ giống như một người dân vào thành phố, đồng thời kinh ngạc và tò mò.
“Hàn Tam Thiên đâu?" Đao Thập Nhị chú ý khắp nơi, vừa đi vừa hỏi.
Chỉ là một cây cột điện to đến mức bị hơn chục người vây quanh, cao vút thẳng lên trời khó nhìn bằng mắt thường.
Lục Như Tâm ngược lại là cung kính dừng lại, đối mặt phía sau bức màn cung, nói khẽ: “Phụ thân, đã đưa người đến."
Người bên trong màn nhàn nhạt nói: “Tâm nhi, làm rất tốt."
“Ông là ai? Hàn Tam Thiên ở đâu?" Đao Thập Nhị lên tiếng hỏi.
Mặc Dương vội vàng kéo lại Đao Thập Nhị, ánh mắt chăm chú nhìn phía sau bức màn trong đại sảnh, lông mày nhíu lại, trực giác nói cho hắn biết người sau bức màn