"Người của phòng đấu giá cảm thấy lô đỉnh này của ông ta không đáng tiền, cho nên cũng không cho ra giá." Lúc này hạ nhân nói khẽ.
"Đó chỉ là một đám người tầm thường mà thôi, ngay cả bảo bối cũng không nhận ra, ta cũng chẳng còn gì để nói với bọn người này." ông lão lập tức bất mãn nói.
Lãng Vũ cười ha ha, có chút khinh thường đối với lời nói của lão, tiêu chuẩn định giá của phòng hối đoái vô cùng chuyên nghiệp, nơi đó nói không đáng tiền, chính là không đáng tiền, nhưng vì giữ mặt mũi, nên Lãng Vũ vẫn cười ha ha: "Nếu vậy, hay là lão tiên sinh thử giao lô đỉnh cho tại hạ xem, ngài thấy được không?"
Ông lão gật gật đầu, bàn tay già nua dơ bẩn của ông đưa lô đỉnh ra, sau khi Lãng Vũ nhận lấy lô đỉnh, trên thực tế cũng không nhìn kỹ, chỉ đơn giản nhìn lướt qua, rồi lắc đầu: "Lão tiên sinh, cái lô đỉnh này chế tác quả thật có chút thô ráp, thêm nữa cũng cũ rồi, đã rỉ sét hết cả rồi, quả là... Không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng mà, nếu lão tiên sinh đã tìm đến nơi này, hay là, ta ra giá mười tử tinh, ngài bán cho ta đi?"
Đương nhiên Lãng Vũ cũng chẳng có hứng thú với thứ này, mua về cũng chỉ ném vào đống rác mà thôi, sở dĩ chịu bỏ tiền ra, đơn giản là giữ hình ảnh và mặt mũi cho phòng đấu giá mà thôi.
Nghe xong lời này, ông lão có chút giận dữ: "Nếu ngay cả ngươi cũng không biết nhìn hàng, vậy coi như ta chưa tới nơi này." Nói xong, ông lão cầm lấy lô đỉnh, quay người đi.
"Chờ một chút." Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên lên tiếng.
Mặc dù ông lão này vẫn có chút kiêu ngạo, nhưng Hàn Tam Thiên một là người cần thận, hai là anh rất thông minh, ba là dựa vào cách đối nhân xử thế ở trái đất, nên anh đã rèn luyện được ánh mắt nhìn người rất chuẩn, bởi vậy, Hàn Tam Thiên thấy được sự phẫn nộ trong mắt ông lão, còn có một tia sốt ruột nữa.
"Lão tiên sinh, vậy ông muốn bán nó bao nhiêu tiền?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe Hàn Tam Thiên hỏi vậy, ông lão hơi sững sờ, bất mãn nói: "Bảo vật vô giá, nhưng ta đang cần dùng gấp, nếu ngươi ra được một triệu, ta có thể cân nhắc bán ngươi."
Nghe được cái giá tiền này, Lãng Vũ mặc dù luôn vô cũng có đạo đức nghề nghiệp, nhưng lúc này cũng không nhịn được bật cười ra tiếng: "Ông lão à, ngài nói vậy chẳng khác nào nói giỡn rồi? Chỉ một cái đỉnh cũ kỹ này mà đòi một triệu? Ngài lại thử nhìn những lô đỉnh xung quanh ngài xem, cái nào mà không phải hàng tốt chứ, thế mà còn không bán được đến cái giá này nữa đó."
Lúc này hạ nhân cũng không nhịn được cười ra tiếng, thấy vậy ông lão giận đỏ mặt lên, cả giận nói: "Một đám phàm phu tục tử, các ngươi thì hiểu cái gì? Mấy thứ rác rưởi này mà cũng có tư cách so với Thanh Long đỉnh của ta?"
Hai người khinh thường lắc đầu cười khổ, nghĩ có lẽ đây là một lão điên.
Ông lão cố nén tức giận vì bị chế giễu, đặt hy vọng cuối cùng ở trên người Hàn Tam Thiên.
"Được, tôi mua." Hàn Tam Thiên cười nói.
Ông lão thở ra một hơi thật dài, nhưng Lãng Vũ và hạ nhân lại như bị sét đánh cái đoành, hai tai ong ong, Lãng Vũ vội vàng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vội vàng nói: "Quý khách, ngươi tuyệt đối đừng bị lão lừa, cái lô này chỉ là một thứ rác rưởi cũ kỹ mà thôi, đừng nói một triệu tử tinh, ngay cả muời tử tinh cũng không đáng."
"Đúng vậy, quý khách, ngài đừng bị mắc lừa, cái này đã trải qua giám định của rất nhiều chuyên gia của chúng ta rồi, ngươi nên tin chúng ta."
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên tôi tin mọi người, nhưng tôi cũng tin tưởng vị lão tiên sinh này, ông Lãng, làm phiền ông cho ông ấy một triệu tử tinh." Nói xong, Hàn Tam Thiên tùy ý ném ra một đồng châu báu, xem như bổ sung thêm tiền cho tài khoản của mình.
Lãng Vũ cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Hàn Tam Thiên, nhưng dù sao tiền cũng là của Hàn Tam Thiên, người ta muốn tiêu như thế nào là quyền của người ta, thở dài rồi nói với hạ nhân: