So với sự ồn ào náo nhiệt, vừa mua vừa hát ở bên ngoài, thì nơi này của Hàn Tam Thiên, lại tràn đầy sự u sầu.
Càng gần với hồng quang hơn, trong lòng Hàn Tam Thiên lại càng cảm thấy bất an hơn, loại cảm giác này khiến cho anh thấy rất kỳ lạ, cũng không nói rõ
ra được vì sao lại kỳ lạ.
Dọc đường đi, anh đều chú ý quan sát chiếc cột sáng kia, nhưng nói thật, thoạt nhìn chiếc cột sáng rất bình thường, không có chút gian khí tà ác nào, quả giống như là dị bảo xuất thế.
Nhưng mà, Hàn Tam Thiên vẫn cảm thấy được rất kỳ lạ.
Uống thêm một ngụm rượu, tấm mành của lều trại bị người xốc lên, nhìn thấy người đến, Hàn Tam Thiên hơi có chút kinh ngạc.
Cách lều trại hơn một trăm dặm, bên trong một cái hang động, có một ánh sáng trắng lóe lên, lão già đang bận rộn quanh huyết trì lúc này cũng vội vàng đứng lên.
"Gặp qua công chúa."!!
"Đứng lên đi, mọi chuyện có thuận lợi không?"
Ánh sáng trắng biến mất, Lục Nhược Tâm chậm rãi rơi xuống, giống như là tiên nữ vậy.
"Chu vi hơn trăm dặm, có rất nhiều nhân sĩ của thế giới Bát Phương, lão nô đã bố trí tốt kỳ quỷ đại trận từ lâu rồi, nhóm người này, ngày mai cũng chỉ là cá trong chậu thôi."
"Được, làm tốt lắm, để cho đám người ngu dốt và tham lam này trở thành nguyên liệu rèn đúc Xi Mộng đi."
Lục Nhược Tâm cười nhạt, nụ cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ ấy, lại tràn đầy sát ý lạnh lùng.
"Vâng, công chúa."
Lão già kia cũng cười với nàng ta.
Bên trong lều trại.
Hàn Tam Thiên hơi hơi cau mày, nhìn về phía người đến, không khỏi kỳ lạ.
Người làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn ấy, chính là đạo trưởng Chân Phù Tử.
"Huynh đài à, đám người ở bên ngoài đều uống được vô cùng vui vẻ, vậy vì sao một mình ngươi lại đây uống rượu một mình vậy?"
Thực Phù Tử cười lớn, hình như ông ta cũng đã uống hơi nhiều, bước đi loạng choạng.
Khi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ông ta cầm lấy ly rượu của Hàn Tam Thiên, rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn, sau đó, say khướt cười nhìn Hàn Tam Thiên.
"Tôi thích yên tĩnh."
Hàn Tam Thiên khẽ cười nói.
Chân Phù Tử lắc đầu:
"Không đúng không đúng."
Hàn Tam Thiên bị ông ta chọc đến buồn cười, nói:
"Vậy tiền bối cảm thấy như thế nào."
"Ngươi ấy!"
Chân Phù Tử đưa tay chỉ vào trước cái mũi của Hàn Tam Thiên, sau đó lại cười hắc hắc, rót một chén rượu rồi nói:
"Ngươi đang sợ, ngươi đang lo lắng, ta nói có đúng không?"
Bị ông ta nói như vậy, ngay lập tức Hàn Tam Thiên không nhịn được mà nhíu mày ngạc nhiên nói:
"Tiền bối, ông đây là có ý gì vậy?"
"Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi không thành thật chút nào, ngươi có thể lừa được người khác, nhưng không thể qua được ánh mắt của lão đạo trưởng ta đâu, ta đã chú ý ngươi từ trước rồi, càng tới gần hồng trụ này, trong lòng người lại càng cảm thấy bất an, càng sợ hãi, ta nói có đúng không?"
Chân Phù Tử nói xong, lấy bầu rượu của Hàn Tam Thiên, uống một ngụm lớn.
Chuyện này, Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận, chỉ là anh rất kinh ngạc, thoạt nhìn lão đạo sĩ này giống như là không để ý gì, nhưng không ngờ đến ông ta còn quan sát cần thận và tỉ mỉ như vậy.
"Sợ cũng là bình thường thôi."
Chân Phù Tử cúi thấp đầu, cười rồi tự rót cho mình một chén rượu.
Hàn Tam Thiên có chút kinh ngạc nhìn ông ta, đây là có ý gì chứ? Luôn có cảm giác giống như là ông ta