Quả thật nó có chút khó chịu với quyết định của Hàn Tam Thiên, bởi vì Vô Tận Thâm Uyên thật sự là một loại địa phương không có cách nào ra ngoài, tuy không mất mạng nhưng so với cái chết thì càng khó chiu hon.
Hàn Tam Thiên gật đầu, lời nói này cũng có đạo lý, loại bạn bè chết bằm như Chân Phù Tử này, căn bản cũng không khả năng hy sinh vì nghĩa tìm đến mình.
Nhưng nếu không phải lời nói của lão thì còn có thể là ai đây?
Chẳng lẽ trong cái Vô Tận Thâm Uyên này còn có những người khác?!
Nhưng rất nhanh, Hàn Tam Thiên lại loại bỏ ý nghĩ này.
Loại địa phương này, trừ mình ra, làm sao có những người khác?!
Đây cũng không đúng, đó cũng không đúng, chẳng lẽ ở đây còn có quỷ hay sao?!
"Rốt cuộc tiền bối là người nào? Kính xin hiện thân nói chuyện." Lúc này Hàn Tam Thiên lên tiếng hỏi.
Vừa hét xong, mấy giây sau, trong Vô Tận Thâm Uyên vắng vẻ, trừ một số hồi âm ra thì không có âm thanh gì nữa.
Lại kêu vài tiếng, nhưng trong vực sâu vẫn không có bất kỳ người nào trả lời. Hàn Tam Thiên rất phiền muộn, nhưng anh vẫn dựa theo cách đã chỉ thử lại lần nữa, cắn ngón tay mình, trực tiếp nhỏ máu lên trên bùa vàng.
Bùa vàng lập tức tỏa ra ánh sáng vàng mãnh liệt, Hàn Tam Thiên cách gần quá, cứ thế bị chói mắt mở không ra, kế tiếp, lá bùa vàng kia bay thẳng về phía mi tâm của Hàn Tam Thiên, cuối cùng chui thẳng vào trong mi tâm.
Mà lúc này, sau khi lá bùa vàng bay vào, Hàn Tam Thiên lại không thấy điều gì bất thường, mãi đến khi anh trợn mắt mới chợt phát hiện, cảnh tượng vốn đang bay nhanh vù vù trước mặt mình đến mức biến thành màu xám lúc này lại hoàn toàn biến thành bảy sắc cầu vồng.
Giống như bản thân ở trong cầu vồng, nhìn xuống, phía dưới cũng không còn tối đen không thấy đáy nữa mà ngược lại, là một bãi cỏ xanh mơn mởn.
Cho dù bản thân cách...bãi cỏ này vô cùng xa!
Đây.... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ, là ảo cảm giác sao?!
Nhưng vào lúc này, âm thanh kia lại vang lên lần nữa: "Ta đã từng nói qua, mắt thường và tâm nhãn gặp phải thất tình lục dục mà xảy ra độ nhận thức chênh lệch, thế nhưng mà, thiên nhãn phù lại không, bây giờ hãy nhìn cho rõ, đây vốn là thế giới luôn bị hiểu lầm đó."
Lần này, Hàn Tam Thiên có thể xác định chắc chắn, thanh âm này chính là của tên đạo trưởng Chân Phù Tử kia, bao gồm cái câu mắt thường, tâm nhãn kia, Hàn Tam Thiên cũng nhớ kỹ, những thứ này, đều là lão tự nói với mình đêm qua.
"Chân Phù Tử, ngươi ở đâu? Rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì?" Hàn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh, trên đỉnh đầu, vẫn là trời xanh mây trắng, nhưng lại căn bản không có một bóng người.
Đáp lại Hàn Tam Thiên cũng chỉ có hồi âm của chính mình.
"Chân ứng với phồn hoa của đời người, mà Phù ứng với đất trời, còn đây là Chân Phù."
Một lát sau, một tiếng cởi mở cười vang lên, tiếp theo, lại không có động tĩnh gì.
Thật là Chân Phù Tử, mặc dù lão không trả lời mình, nhưng giải thích hàm nghĩa của tên mình thì coi như đã nói rõ vấn đề.
"Đó căn bản không có khả năng, trong Vô Tận Thâm Uyên, trừ phi có người cố tình nhảy theo chúng ta vào