Hàn Tam Thiên cười, xông thẳng lên giữa bầu trời, sau khi xuyên qua rừng trúc, anh lên đỉnh rừng trúc.
"Quả nhiên là như thế này."
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, giây tiếp theo, cầm Rìu Bàn Cổ trong tay, nhắm ngay đám mây đen trên đỉnh đầu dùng rìu chém thẳng vào.
Ánh sáng vàng của Rìu Bàn Cổ lập tức chém thẳng về phía đám mây đen, chém ra một lỗ hồng trong đám mây đen, cũng vào lúc này ánh sáng phía trên đám mây đen xuyên qua lỗ hồng đó, phân tán khắp nơi.
Khi ánh sáng mặt trời phân tán khắp nơi lần nữa, hắc khí trong rừng trúc bắt đầu từ từ tản ra.
“Đây căn bản không phải là vong hồn của chân thần, chẳng qua là ảo giác do mày tạo ra thôi, có nhàm chán quá không?" Hàn Tam Thiên cười dữ tợn, sau đó lại nhảy xuống dưới đất.
Nhắm vào một phía rừng trúc, dùng Rìu Bàn Cổ chém tới.
Rừng trúc ngã ầm ầm xuống đất, ánh mặt trời cũng rải rác vào rừng trúc, lúc này những vong hồn kia sau khi hét lên một tiếng thảm thiết thì liền biến mất nhanh như tro bụi ngay tại chỗ.
Chờ mọi thứ an bình trở lại, Lân Long vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ, nó thật sự không hiểu, đến tột cùng là Hàn Tam Thiên làm sao có thể đánh bại những vong hồn đó trong nháy mắt.
Làm thế nào mà anh có thể nghĩ ra cách phá tan đám mây trên đỉnh đầu thì có thể giải trừ mối nguy?
Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười, nhìn Lân Long, sau đó anh chỉ vào ngôi mộ đầu tiên: “Giúp tao một chút được không?"
“Ngươi muốn làm gì?" Lân Long thấy kỳ lạ hỏi.
“Đào mồ?" Hàn Tam Thiên cười.
“Đào mồ? Tam Thiên, tuy rằng vừa rồi những vong hồn đó quả thật đã tấn công ngươi, nhưng ngươi cũng đã đánh bại bọn họ, chưa nói đến việc này, đào mồ của người khác, không phải là chuyện tốt đâu.”
"Bớt nói nhảm đi, mày muốn rời khỏi đây thì làm theo lời tao nói." Hàn Tam Thiên cười. Truyện Full
Tuy rằng Lân Long thấy hành động của Hàn Tam Thiên rất kỳ lạ, nhưng ở đây Lân Long cũng không có cách nào, đành phải theo lời của Hàn Tam Thiên, ra tay trực tiếp đào mồ lên.
Chỉ một lát sau, sau khi đào ngôi mộ lên, lúc đang mở quan tài ra, Lân Long nhắm mắt lại, nói nhỏ câu thực xin lỗi trong miệng, bất kính với chân thần đã quá cố thật sự không phải là chủ ý của nó.
Hàn Tam Thiên buồn cười liếc mắt nhìn nó, sau đó mở nắp quan tài trên mặt ra.
“Có thể mở mắt rồi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Lân Long nghe thấy lời này, trong lòng căng thẳng song cũng rất áy náy, nhưng nó nơm nớp lo sợ mở mắt, chỉ là khi nó nhìn thấy tình hình trong quan tài, cả người Lân Long như chữ ngốc viết hoa.
Nơi đó hoàn toàn không phải là hài cốt của chân thần đã quá cố trong tưởng tượng của nó, ngược lại là một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
“Đây...Đây là chuyện gì vậy?” Lân Long khó hiểu há to miệng.
Đây không phải là phần mộ sao? Đây không phải là quan tài sao? Sao...Sao lại biến thành lối vào có cầu thang.
"Còn thất thần làm gì? Đi vào thôi." Hàn Tam Thiên cười, sau đó anh nhảy xuống lối vào trước, theo cầu thang từ từ đi xuống.
Trong rừng trúc rất nhanh chỉ còn lại một