Chờ đến khi Hàn Tam Thiên rời đi rồi, hiện trường khiếp sợ mới dần dần khôi phục tỉnh táo sau sự kinh ngạc ấy.
"Tên kia. Tên kia là ai vậy?"
"Lão Thiên Quy chính là cao thủ cảnh giới Không động thượng, nội lực thâm hậu chính là sở trường của ông ta, nhưng khi đứng trước mặt người kia, thế mà....Thế mà chỉ có thể chống đỡ được một chút sao?"
"Rốt cuộc người kia có thực lực như thế nào, mới có thể đánh bại lão Thiên Quy một cách dễ dàng như vậy, nhưng mà, sao từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ gặp qua người kia?"
"Tuy rằng mang theo mặt nạ, nhưng nhìn làn da và dáng người, rõ ràng đó là một người trẻ tuổi, hay là, đó chính là công tử của một đại gia tộc nào đó?"
Một đám người nhìn theo bóng lưng của Hàn Tam Thiên, thì tào tự phỏng đoán với nhau, trường hợp ngày hôm nay, nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, thì sao có thể khiến cho người ta tin tưởng được chứ?
Mà lúc này Hàn Tam Thiên đã mang theo Tô Nghênh Hạ tìm kiếm hơn nửa vòng người phía bên ngoài, càng tìm, Hàn Tam Thiên lại càng nhíu chặt mày hơn.
Hoàn toàn không có tung tích gì của Y thánh vương.
"Huynh đài, ngươi đang tìm người hay sao?"
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền đến, Hàn Tam Thiên hơi quay đầu lại, nhìn thấy người đến, ánh mắt khó tránh khỏi có chút phức tạp.
"Tại hạ là Diệp Cô Thành của phái Hư Vô, vị này, là sư huynh của sư phụ Lục Vân Phong, vị này, là Tiên Linh sư thái."
Lúc này Diệp Cô Thành nở nụ cười tự cho là rất phóng khoáng, nhẹ nhàng nhìn Hàn Tam Thiên.
"Có việc gì hay sao?"
Hàn Tam Thiên nhướng mày.
"Ha ha, vừa rồi nhìn thấy huynh đài ra hay bất phàm, lại thấy rất nhiều người chúng ta dạy dỗ lão Thiên Quy, lão già kia ỷ vào việc chính mình có chút bản lĩnh, ngày thường cũng hay làm xằng làm bậy, chúng ta đã nhìn không vừa mắt từ lâu rồi, hôm nay huynh đài làm như vậy, quả đúng là hả hê lòng người."
Diệp Cô Thành cười nói.
"Đúng vậy, thiếu hiệp còn trẻ tuổi, không chỉ có tu vi xuất chúng, bản lĩnh cũng khiến cho người ta phải bội phục, bần đạo đã tu hành nhiều năm, cả đời hạnh phúc nhất là được nhìn thấy những anh tài trẻ tuổi như thế này, nếu không chế, bên kia bần đạo có chút rượu nhạt, ngươi nghĩ thế nào?"
Trên gương mặt Tiên Linh sư thái khó lộ ra một nụ cười thản nhiên, vô cùng hài hòa nói chuyện với Hàn Tam Thiên.
Vừa rồi một trận chiến của Hàn Tam Thiên và lão Thiên Quy, dường như toàn bộ quá trình bọn họ đều đứng ở bên ngoài xem, vốn tưởng rằng đây cũng chỉ là một chút trò cười thôi, dựa vào nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, bọn họ cũng lựa chọn không nhúng tay vào, chỉ đứng xem náo nhiệt.
Nhưng ai biết được, loại náo nhiệt này lại khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra sự khiếp sợ, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.
Hàn Tam Thiên đánh bại lão Thiên Quy một cách hời hợt, lại càng khiến cho nội tâm của bọn họ thêm rung động.
Bắt đầu từ lúc ấy, đám người này liền hiểu được, người này là một cao thủ ẩn thế, cho nên, nếu như có thể lôi kéo mượn sức loại cao thủ này vào trong chính liên mình của bọn họ, như vậy đại hội luận võ ngày mai, liên minh của bọn họ sẽ có thể tiến xa hơn.
Mà trước mắt Tiên Linh sư thái là minh chủ của liên minh, đương nhiên là có thể đạt được vị trí rất cao, giờ đối với Diệp Cô Thành mà nói, đương nhiên là được rất nhiều chỗ tốt.
Dù sao, tuy rằng là đệ tử của phái Hư Vô, nhưng sau khi tạo thành liên minh rồi, Diệp Cô Thành liền bám chặt lấy không buông cây đại thụ là Tiên Linh sư thái, nếu không phải do chuyến đi này có chưởng môn của phái Hư Vô đi cùng, chỉ sợ tên hai mặt này sẽ trực tiếp từ bỏ phái Hư Vô, bái Tiên Linh sư thái làm sư phụ.
Bây giờ tuy rằng Diệp Cô Thành còn không bái sư, nhưng những người sáng suốt đều có thể nhận ra chuyện này, Tiên Linh sư thái cũng vui vẻ khi có một thanh niên anh tuấn đi theo làm tùy tùng, tuy rằng phái Hư Vô rất căm tức hành động của Diệp Cô Thành, nhưng môn phái quá nhỏ mà cũng không có thực lực, lo lắng giữ không được người, cho nên chỉ có thể phụ giúp Diệp Cô Thành làm phó minh chủ.
Cho nên, thành tích chiến đấu tốt của liên minh vào ngày mai, đối với ông ta mà nói, đương nhiên là cũng có lợi ích lớn.
"Không có hứng thú, các người giữ lại để chính mình uống đi."
Hàn Tam Thiên khinh thường nói một câu, kéo Tô Nghênh Hạ muốn rời đi.
Nhìn thấy như vậy, gương mặt Tiên Linh sư thái và Diệp Cô Thành có chút không nhịn được, bọn họ cũng coi như là người có chút thân