Nghe thấy Hàn Tam Thiên thừa nhận, sắc mặt của Giang Hồ Bách Hiểu Sanh lập tức thay đổi, nhìn Hàn Tam Thiên với sự kinh ngạc.
Mặc dù hắn hỏi như vậy nhưng cũng không có hy vọng gì về câu trả lời. Bởi vì một là gần đây Hàn Tam Thiên rất nổi bật, hai là Hàn Tam Thiên đã rơi xuống vực sâu vô tận. Cũng có nghĩa là trên đời này không thể nào có Hàn Tam Thiên tồn tại.
Nhưng ai nghĩ được, trước mắt người này lại chính là người không thể nào kia.
"Ngươi thật sự là.... hắn?" Giang Hồ Bách Hiểu Sanh không tin nói.
Hàn Tam Thiên cười không nói.
"Nhưng mà không phải ngươi đã rơi xuống vực sâu vô tận? Làm sao có thể...... làm sao có thể còn còn ở đây? Chẳng lẽ chỉ là tin đồn?" Giang Hồ Bách Hiểu Sanh chưa từng phủ nhận tin tức mà mình thu được, thậm chí cả đời cũng chưa từng. Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn nghi ngờ tin tức mà mình nhận được. Đó chính là tin Hàn Tam Thiên rơi xuống vực sâu vô tận, đơn giản là giả.
Bởi vì trên đời này, không ai có thể sống mà ra khỏi vực sâu vô tận. Đây là nhận thức chung của người trong thế giới Bát Phương, thậm chí là kiến thức cơ bản. Nhiều năm qua, đã từng có lời đồn trong thế giới Bát Phương, có Chân Thần rơi vào đó, cuối cùng hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Cho nên, vực sâu vô tận tương đương với cái chết đối với tất cả mọi người trong thế giới Bát Phương. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng trước mặt mình lúc này, phản ứng đầu tiên của Giang Hồ Bách Hiểu Sanh là tin đồn thất thiệt.
“Rơi xuống thì không thể leo lên được sao?" Hàn Tam Thiên nói nhẹ nhàng một câu, nhưng với Giang Hồ Bách Hiểu Sanh thì thật sự là sấm sét giữa trời quang.
Rơi xuống? Leo lên?
Đó là vực thẳm vô tận, cũng không phải là hố hay lỗ, sao có thể bò lên?! Nếu leo lên đơn giản như vậy, nó sẽ không được gọi là vực sâu vô tận, cũng không có nghĩa là cái chết.
Hàn Tam Thiên nhìn Giang Hồ Bách Hiểu Sanh vô cùng khiếp sợ, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Là Giang Hồ Bách Hiểu Sanh, anh nên tin vào tình báo của mình chứ không phải nghi ngờ."
Hàn Tam Thiên nói xong cười nhẹ đi về phía trước. Giang Hồ Bách Hiểu Sanh đang muốn đi theo, lúc này có một giọng nói êm tai truyền đến từ sau lưng.
“Xin dùng bước!"
Quay đầu nhìn lại thì Tần Sương đột nhiên chậm rãi đi đến từ xa. Tư thế tao nhã, tựa như tiên nữ.
“Có việc gì?" Hàn Tam Thiên hơi sững sờ hỏi.
“Xin hỏi, ngươi là Hàn Tam Thiên? Mặc dù Tần Sương hỏi một cách lễ phép, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ở dưới mặt nạ của Hàn Tam Thiên. Dường như muốn tìm đáp án từ trong mắt anh.
Không đợi Hàn Tam Thiên trả lời, nàng đột nhiên mim cười xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, ta uống quá nhiều, chẳng qua cảm thấy giọng nói của ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, ánh mắt cũng rất giống, cho nên...." Nàng nói xong, hơi củi người tỏ vẻ xin lỗi, xoay người đi.
Với Tần Sương, nàng thực sự nghi ngờ đó là Hàn Tam Thiên. Nhưng người đứng bên cạnh hắn, và cảnh tượng hắn nhảy vào vực sâu vô tận, lý trí nói cho nàng biết, người kia hoàn toàn không thể là Hàn Tam Thiên. Nhưng dù vậy, Tần Sương thật sự quá nhớ Hàn Tam Thiên, luôn ôm ảo tưởng với người giống hắn. Mặc dù nàng biết những ảo tưởng kia chỉ mang nàng mang đến cho nàng thêm nỗi buồn và thất vọng vô tận. Thế nhưng nàng thà như thế.
Bởi vì đây là khả năng duy nhất mà Hàn Tam Thiên còn sống!
“Đợi một lát." Hàn Tam Thiên đột nhiên lên tiếng gọi Tần Sương. Đợi khi nàng quay đầu lại, ánh mắt Hàn Tam Thiên chân thành nhìn nàng: "Tôi không phải Hàn Tam Thiên, anh ta đã chết rồi.
Tần Sương nghe vậy khẽ gật đầu, quay đi chỗ khác, cố nén nước mắt không để người khác nhìn thấy, nhanh rời đi. Nàng biết đó là sự thật,