"Bọn người kia đâu?"
Nhìn thấy một mảnh trống không ở trước mặt, ngay lập tức Ngao QUân cảm thấy không thể tin được, trong lòng nóng như lửa đốt mà vọt lên phía trước, nhưng mà, ngoại trừ vết máu ở trên mặt đất của Hàn Tam Thiên ra, còn có thể có gì nữa chứ?
Đồng tử của bóng đen rụt lại, một màn ở trước mắt rõ ràng đã khiến cho nàng ta vô cùng khiếp sợ.
Nếu nói, lần trước lão già kia bỗng nhiên đổi vị trí ở trước mặt mình, ít nhiều gì cũng có thể coi đó là do nàng ta không chú ý đến, nhưng mà lúc này, lại nhất định không có khả năng ấy.
Bởi vì ngay vừa rồi, bóng đen đã xốc lại tất cả tinh thần từ lâu rồi, cho nên, mặc dù vừa nãy gió lớn có quất vào mặt, thì nàng ta cũng không hề giống như Ngao Quân, lấy tay che lại mắt, ngược lại nàng ta càng chú ý nhất cử nhất động của lão già kia hơn.
Nhưng cho dù là vậy, lão già kia vẫn biến mất, thậm chí, bọn họ còn không đến rốt cuộc lão già kia đã biến mất ra sao, rồi đi về hướng nào.
Điều này thật sự khiến cho người khác không thể tưởng tượng được.
"Ngươi, đã từng gặp lão già kia rồi sao?"
Bóng đen lạnh lùng nhìn về phía Ngao Quân nói.
Lúc này Ngao Quân vừa tức giận, vừa hoang mang không biết làm sao, hắn ta đã lăn qua lăn lại nhiều như vậy, mạo hiểm trả cái giá lớn như vậy, kết quả lại như thế này, nhưng khi đối mặt với bóng đen, hắn ta không dám có chút khó chịu nào, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời:
"Chưa từng gặp qua." 11
Bóng đen nhướng mày, chưa từng gặp?
Vậy lão già kia là ai?
"Có lẽ, cũng chỉ là một lão già quét rác thôi!"
Ngao Quân nản lòng nói.
"Ngươi chưa từng gặp qua ta, nếu vậy..."
Bóng đen lạnh lùng để lại một câu, đến khi Ngao Quân đang muốn trả lời, thì trong phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, bóng đen kia và cỗ mùi máu tươi tanh tưởi kia, đột nhiên biến mất.
Ngao Quân nhìn căn phòng tối tăm, theo bản năng gật đầu một cái, khóe miệng giơ lên một nụ cười gượng gạo.
Nếu không phải trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, thậm chí đến tận bây giờ rồi, Ngao Quân cũng có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tất cả, thật sự là biến mất quá nhanh, khiến cho người ta không thể không cho rằng là như thế được.
Mà lúc này, ở một nơi nào đó.
Trong một căn nhà hoàn toàn được xây dựng bằng những tảng đá, sau khi Tần Sương bị cơn gió kia thổi qua, theo bản năng đã nhắm chặt hai mắt lại, đến khi mở mắt ra, thì đã thấy chỗ nào, mà lão già kia cũng không thấy đâu, tuy rằng đối với nơi này Tần Sương vẫn cảm thấy rất xa lạ và sợ hãi, nhưng đến khi nhìn sang Hàn Tam Thiên ở bên cạnh, bởi vì vết thương quá nặng mà suy yếu, nàng vẫn cuống quýt đi đến bên người Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy vết máu lớn trước ngực và lưng của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức Tần Sương luống cuống. Ngay sau đó, nàng cũng không do dự nữa, cởi lớp sa y bên ngoài của mình, mạnh mẽ xé nát, băng bó miệng vết thương cho Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy miệng vết thương ghê người của Hàn Tam Thiên, Tần Sương vừa băng bó, vừa không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nàng biết rằng, anh hoàn toàn không phải là người trong ma tộc, lại càng không phải là đồ rác rưởi gì hết, anh vẫn là Hàn Tam Thiên của trước kia.
Nàng cũng biết, anh hoàn toàn không hề tuyệt tình với mình, đến khi nhìn thấy chính nàng gặp phải chuyện nguy hiểm, thì anh vẫn sẽ xuất hiện, thậm chí còn cược chính mạng sống của mình.
Từ khi Hàn Tam Thiên gặp chuyện không may đến nay, nàng vẫn luôn yên lặng giữ vững phần tình cảm như ban đầu dành cho Hàn Tam Thiên, nhưng mà, nhưng điều này cũng khiến cho nàng bị mọi người lên án, hứng chịu vô số chỉ trích, từ một người được mọi người ủng hộ, là một nữ thần lạnh như băng, giờ trong miệng của mọi người nàng đã biến thành một nữ nhân lang thang chỉ vì một tên rác rưởi mà trà không uống cơm không ăn, thậm chí là phản bội sư môn.
Loại đối xử khác biệt như thế này, chỉ có những người từng trải qua mới có thể hiểu được, lúc trước cao đến bao nhiêu, thì bây giờ lúc bị ngã xuống sẽ đau đớn bấy nhiêu, hơn nữa, từ sau khi Hàn Tam Thiên nhập ma, những lời chỉ trích kia lại càng khó nghe hơn, nhưng mà Tần Sương đều lựa chọn im lặng.
Mà sự nhẫn nại này, nên tất cả đã kết thúc, nàng đã bị gạt ra khỏi vị trí người đệ tử được coi trọng nhất.
Nhưng bây giờ, nàng thật sự muốn hô to lên một tiếng đối với những người đã từng chê cười và chỉ trích nàng, Hàn Tam Thiên chưa bao