Trong chấn động, cây cối núi rừng đều nghiêng ngã như sắp đổ, nhật nguyệt xoay vần, đất trời cũng bị chấn đến rung lắc kịch liệt như muốn nứt toạc ra.
Lúc này ông lão mạnh mẽ phi lên giữa không trung, cơ thể ông công lại như cánh cung, hai tay giang rộng ngửa ra sau, giây tiếp theo, giữa không trung như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vốn dĩ sau khi mặt trời lặn bầu trời đã dần tối mịt, nhưng lúc này mắt thường lại có thể thấy mọi thứ rõ như ban ngày, gió thổi mây trôi.
Trong chớp mắt bầu trời đang chim dần vào đêm tối bỗng nhiên như được vén tấm rèm của màn đêm ra sáng rực như ban ngày, mặt trời cũng dần hiện ra.
Mà ở một bên, tầng tầng mây đang tản ra, vầng trăng bạc cũng dần dần hiện lên trên không trung.
Không trung được phân chia thành hai bờ, một bờ màu đen, bờ còn lại màu trắng, giao thoa với nhau, nhưng cũng hoàn toàn trái biệt nhau!
"Thiên hỏa, nguyệt luân!"
Ông lão quát lớn một tiếng, lúc này trên bầu trời một trắng một đen chợt vang lên từng trận gầm rú thê lương, trời đất lại lay động càng thêm mãnh liệt, phảng phất như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Hàn Tam Thiên căn bản không có tâm tư bận tâm những điều này, bởi vì sự biến hóa trên bầu trời đã làm cho anh trợn mắt há mồm, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Mặt trời và mặt trăng trên bầu trời bỗng nhiên chậm rãi trôi về phía bên này.
Theo sau chuyển động của chúng, kích thước của mặt trời và mặt trăng càng lúc càng lớn.
Từ nhỏ hơn chiếc đĩa như ban đầu, dần dần to lên như cối xoay, rồi to bằng bức tượng lớn, cuối cùng kích thước của chúng to ngang hai ngọn núi lớn, giao thoa với nhau ở hai bên bờ của bầu trời.
Toàn bộ thế giới cũng hoàn toàn đắm chìm trong ánh mặt trời đỏ rực cùng ánh trăng màu bạc.
"Lên!" Lại là một tiếng rống mạnh mẽ.
Lúc này mặt trời và mặt trăng to lớn ở hai bờ của bầu trời kia chậm rãi di chuyển về hướng ông lão, nhưng lần này, mặt trời cùng mặt trăng dần dần càng co càng nhỏ lại, cuối cùng đến lúc di chuyển đến tay ông lão, chúng chỉ còn lớn nhỏ cỡ một nắm tay.
Nhưng sau khi đã ở trong tay của ông lão, mặt trời bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa màu đỏ, còn mặt trăng thì hóa thành một tia sáng màu tím.
Bầu trời, cũng lần nữa khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, nhưng còn không thấy mặt, cũng không thấy mặt trăng nữa.
"Tay trái thiên hỏa động càn khôn, tay phải nguyệt luân tru ngoại tà." Ông lão lại hô lớn một câu rồi đột nhiên thôi động thiên hỏa trên tay trái, chớp mắt những nơi bị ông ta chỉ vào đều ầm ầm nổ tung bùng lên lửa lớn như bị ai đó châm dầu phóng hỏa.
Tiếp theo tay phải ông ta khẽ động, một tia sáng màu tím ầm vang đánh tới, nhất thời những nơi bị tay phải ông ta chỉ đến đều bị nổ tung, tia điện màu tím cùng tia sáng màu tím đồng thời lóe lên, tuy không gây ra tiếng nổ nhưng làm vạn vật khô héo.
"Tam Thiên, tiếp lấy." Ông lão vừa nói xong, một hỏa một tím lập tức bay về phía Hàn Tam Thiên.
Cho đến khi hai thứ khi đến gần Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên vốn dĩ đang vô cùng mong đợi, lúc này tâm tình đã trở nên lạnh ngắt.
Bởi vì Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác được, chỉ cần là thứ tiếp cận hỏa dường như đều bị phừng lên những ngọn lửa cháy bừng bừng đốt cháy, còn những gì gần với tia sáng màu tím kia sẽ giống như bị đóng trong ngàn thước băng.
Hai loại cực hàn và cực hỏa này, khiến cho nét mặt của Hàn Tam Thiên lộ vẻ khổ sở, toàn thân không khỏi toát ra lớp lớp mồ hôi, cơ thể cũng không nghe theo khống chế của anh điên cuồng run rẩy!
"A!"
Trong nháy mắt hỏa cùng quang