Chân Thần duy nhất của thế giới Bát Phương!
Nghe ông lão nói như thế Hàn Tam Thiên hơi sững sờ, còn Tần Sương bên cạnh càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, cảm thấy tựa hồ ông lão đang nói đùa.
Dù sao nhìn ông lão một thân trang phục mộc mạc, tính cách bình dị gần gũi, từ góc độ nào mà nói cũng đều không giống như kiểu người có hùng tâm tráng chí hoặc người có dã tâm gì đó, thậm chí Tần Sương cảm thấy nếu ông lão này nói muốn để Hàn Tam Thiên quy ần điền viên còn đáng tin hơn để Hàn Tam Thiên đi xưng bá thế giới rất nhiều.
Càng quan trọng hơn loại này xưng bá độc nhất thế giới này.
Nếu không phải đã được nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ông lão, Tần Sương sẽ cảm thấy ông lão này là kẻ điên.
Nhưng cho dù có được chứng kiến rồi thì Tần Sương cũng cảm thấy việc này là chuyện không thể tưởng tượng được.
Đừng nói làm Chân Thần duy nhất của thế giới Bát Phương, cho dù có thể lên làm một trong tam đại Chân Thần, cũng đã là mục tiêu cuộc sống mà vô số người tha thiết ước mơ nhưng khó lòng thực hiện được.
Dù sao thì trong thế giới Bát Phương, những cao thủ độc lập có tu vi cực mạnh có thể nói là nhiều vô số kể, chớ đừng nói chi đến những cao thủ này thường thường đều có thế lực khổng lồ ở phía sau chống lưng, nếu như dưới tình huống đó muốn khiêu chiến bọn họ, rồi lên làm một trong Chân Thần, thực sự là so với lên trời còn khó hơn.
Mà ông lão nói là muốn làm Chân Thần duy nhất!
Điều này có nghĩa là Hàn Tam Thiên cần đánh bại Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn.
Đây quả thực là chuyện không có khả năng hoàn thành.
Lấy sức của một người chống lại hai đại gia tộc mạnh nhất chỉ cần người này không điên, hắn cũng không thể làm loại chuyện lấy trứng chọi đá này.
"Thế nào? Sợ rồi?" Ông lão cười lạnh.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Thật ra Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn đã có mối thù giết vợ với Tam Thiên, không cần tiền bối nói, Tam Thiên cũng sẽ tìm bọn họ báo thù. Chỉ là..."
"Cậu sợ năng lực của mình không đủ?" Ông lão nói.
Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận, cho dù thực lực của anh đột nhiên tăng mạnh, nhưng nếu so sánh với các đại lão kia, hiển nhiên còn có chút khoảng cách.
"Trên đời này không có bất kỳ người nào có năng lực giống như cậu, bằng không lão gia hỏa kia sẽ không để cho ta tới giúp cậu, cậu có biết, vài trăm năm trở lại đây đừng nói để lão gia hỏa kia đi cầu ta, coi như có thể khách khí nói với ta mấy câu, lão cũng không nguyện ý, nhưng bởi vì cậu lão đã phá lệ, hi vọng của lão ta đối với cậu lớn đến nhường nào, cậu vĩnh viễn không biết được."
"Cậu cũng càng không biết, Kim Thân trên người cậu đến tột cùng ẩn chứa bí mật lớn đến nhường nào, nhưng nếu một ngày nào đó cậu giác ngộ ra, cậu sẽ không còn nghĩ như vậy nữa." Ông lão mỉm cười, sau đó vươn tay sờ lên đầu Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, bộ dáng cưng chiều kia, như đang nhìn cháu của mình.
"Đi đi, tiểu tử, cậu phải dựa vào chính người đi xông ra vùng trời ngoài kia, con đường phía trước, cậu phải tự mình đi tìm tòi."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Đúng rồi, tiền bối, còn có một chuyện, vãn bối muốn hỏi ngài một chút."
"Cậu đang muốn hỏi đoạn xương truy hồn tán à?"
Ông lão nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên nói: "Đúng vậy."
Ông lão vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên: "Tất cả mọi chuyện, duyên đến cậu sẽ từ hiểu ra, cậu cứ nhớ rằng, tùy tâm mà làm."
Vừa mới nói xong, ông lão đột nhiên biến mất trước mắt Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, toàn bộ thế giới lại một lần bắt đầu lay động kịch liệt, lúc này giọng nói của ông lão vang lên từ trên bầu trời: "Tiểu tử, nhớ lấy, Bát Hoang thiên thư mới là nơi tốt nhất để cậu tu luyện."
Cùng với thanh âm đang vang dài của ông lão toàn bộ thế giới cũng rung chuyển càng thêm mãnh liệt, lúc toàn bộ thế giới đảo ngược lại, bạch quang chợt lóe lên, hai người Hàn Tam Thiên và Tần Sương đã một góc nào đó của điện Kỳ Sơn.
"Chúng ta lại về tới điện Kỳ Sơn?" Nhìn thoáng qua quang cảnh chung quanh, nghe thấy xa xa có tiếng đánh nhau kịch liệt trên lôi đài, Tần Sương vô cùng kinh ngạc nhìn qua Hàn Tam Thiên."Vậy trước đó chúng ta ở đâu?"
Câu hỏi này Hàn Tam Thiên cũng không biết trả lời như thế nào, hắn chỉ có