Chân thần của Phù gia ngã xuống, là một chuyện xảy ra từ rất lâu, thậm chí có thể nói rằng lúc đó Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ vẫn còn chưa có nhận thức, thậm chí Tô Nghênh Hạ vẫn còn chưa xuất hiện ở trên Trái Đất.
Nhưng lúc ấy bên trong Thần mộ lại có một bài thơ như thế này.
Có ý nghĩa gì đây?
Sao có thể như thế được, chẳng lẽ từ lúc ấy định mệnh đã xác định là mình và Tô Nghênh Hạ sẽ ở cùng một chỗ với nhau sao? Nếu không, sao tên của hai người có thể xuất hiện ở chỗ này được?
Mà nửa sau của bàn thơ này, có ý gì vậy?
"Nếu để quân thượng trên trời xuống
Vạn cốt chôn vùi xuống đất đen!"
Cái này chứng minh cái gì?
Hàn Tam Thiên suy nghĩ đến nửa ngày, cũng không thể nào nghĩ ra, nhưng mà, những câu thơ này anh sẽ khắc sâu vào trong đầu.
Nhưng vào lúc này, Thiên hỏa và Nguyệt luân đột nhiên tự động quay trở lại trước mặt Hàn Tam Thiên, Thiên hỏa và Nguyệt luân trở lại trong tay, lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý đến, dưới đáy vách đá bên trái anh, có một cánh của đá rất lớn.
Cửa cao hơn trăm mét, bề rộng chừng năm mươi mét.
Àm àm!!
Bỗng ngay, ngay lúc này, mặt đất rung chuyện, cánh của đá trên vách đá ầm vang xoay mình, cửa lớn bỗng nhiên mở ra.
Bên trong cánh cửa, mờ mờ có thể nhìn thấy được nơi sâu nhất, có một con suối được hình thành từ những dòng nước màu vàng đầy tinh lực, có một cỗ ánh sáng bao quanh, cứ việc đang cách rất xa, nhìn thấy dòng suối vàng kì lạ kia có chút mơ hồ, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận được uy áp bàng bạc như cũ.
"Còn chờ cái gì nữa chứ, tiểu tử thối, nhanh chân đi vào đi, nếu không vào, chúng ta sẽ bị đè chết đấy."
Nhìn thấy những tảng đá đang từ trên vách núi điên cuồng rơi xuống, tiểu nhân sâm gấp giọng thúc dục nói.
Hàn Tam Thiên cuống quýt chạy muốn vào bên trong, nhưng mà vừa mới nhấc chân lên, thì gương mặt anh lại không nói nên lời.
"Mẹ nó, ngươi còn đứng ngần người ra đó làm gì? Mau mau mau, mau lên."
Tiểu nhân sâm có vẻ vô cùng sợ hãi, điên cuồng thúc dục.
Không phải là Hàn Tam Thiên không muốn chạy, vấn đề là, sau khi tiến vào trong động, cảm giác kia không những không biến mất, ngược lại còn tăng lên.
Hàn Tam Thiên cảm thấy chỉ một cái chân của mình giống như nặng cả ngàn cân, cho dù anh có cắn chặt răng, sử dụng sức mạnh của toàn thân, điên cuồng sử dụng Thái hư thần bộ trong cơ thể, bất diệt huyền khải và kim thần đều cùng nhau bảo hộ anh thật chặt, nhưng mà. Thật sự không thể di chuyển được.
Bước đi thật là khó!
Mắt nhìn thấy đá rơi càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, trong lòng Hàn Tam Thiên rất gấp gáp, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì, chống đỡ đau đớn khi bị đá rơi trúng đầu, bước từng bước một về phía cửa lớn.
Ầm!!
Đột nhiên, vào đúng lúc này, hai bên vách núi bỗng nhiên sụp đổ, khiến cho hai tảng đá vô cùng lớn rơi xuống, một trước một sau, lao thẳng mà đến.
Càng khiến cho người cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là, hai tảng đá này vô cùng lớn, dường như có thể trực tiếp lấp đầy khoảng trống ở bên dưới, nếu như không đi vào bên trong, một khi tảng đá lớn này rơi xuống, chỉ có thể trực tiếp bị chôn sống, sau đó tảng đá phía sau sẽ lấp kín khoảng không bên trên, vừa vặn tạo thành một chiếc quan tài lớn cho ngươi!
Ầm!!
Gần như đúng vào lúc này, Hàn Tam Thiên đã dùng toàn bộ sức lực, hai bước hóa thành một, trực tiếp dồn tất cả sức mạnh xuống hai chân, sau đó mạnh mẽ thả người nhảy lên.
Tảng đá lớn dường như đã hạ xuống sát gót chân Hàn Tam Thiên, giữa anh và tảng đá chỉ còn một khoảng cách nhỏ.
Ầm.
Tảng đá rơi xuống, bụi đất mù mịt, từ cửa hang trực tiếp tràn vào bên trong của lớn, khiến cho Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, vô cùng khó thở.
Lúc này, ở bên trong Song long đỉnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói sợ hãi của Tiểu nhân sâm:
"Mau nhìn đi, mau nhìn đi."
Hàn Tam Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Một hang động khổng lồ, vô cùng rộng lớn, cao đến hàng ngàn mét, lớn bằng cả ngón giữa tam phong, nhìn không thấy hai bên, sờ không đến đỉnh.
Con suối màu vàng đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc này, vừa vặn chiếu sáng một con mắt vàng trên cái đầu khổng lồ.
Đó là một cái đầu màu đen, có đôi mắt to và cái mũi lớn, cái mũi hơi nhám, đôi mắt đang nhắm