Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, nghỉ ngơi một lát.
Đến buổi chiều, Tô Nghênh Hạ chuẩn bị tốt thức ăn, Bách Hiểu Sinh và Niệm Nhi đi cùng nhau, vừa nhảy vừa chạy quay trở về căn phòng.
Đến khi Hàn Tam Thiên lại nhìn thấy Tiểu nhân sâm, thì không nhịn được mà bật cười, lúc này Tiểu nhân sâm đâu còn bộ dạng như lúc trước nữa, chiếc quần cộc ban đầu giờ đã biến thành cái khăn của nó, cái mông trần trụi dùng hai cái lá cây để che lại, toàn thân cũng đầy bùn đất.
Tuy rằng Niệm Nhi rất thích "món đồ chơi" này, dù sao nó lớn lên vừa đáng yêu, lại còn có thể nói chuyện.
Ở trong mắt những đứa trẻ, những thứ đáng yêu như thế này được thể hiện một cách vô cùng tinh tế, bởi vì những đứa trẻ cũng không phải chịu quá nhiều áp lực và gò bó như là những người trưởng thành.
Mà khi con người đối mặt với những thứ dễ thương, thường sẽ sinh ra những hành động quả thực là rất biến thái.
Ý là khi quá thích một thủ đáng yêu nào đó, con người sẽ có cảm giác không nhịn được mà muốn cắn một cái, hoặc những hành hành động như muốn nện nó một lần, con người không biết bày tỏ sự phấn khích của mình, bởi vì khi đại não của con người đối mặt với một ít thứ đáng yêu, thì sẽ rất sôi nổi và tích cực.
Để cơ thể không bị mất thăng bằng, đại não sẽ tiết ra một số cảm xúc tiêu cực để điều tiết, cho nên, đối mặt với những thứ càng đáng yêu, thì hành động của con người sẽ đi về hướng ngược lại - chính là bạo lực.
Cho nên, Niệm Nhi quá thích nó, nhưng cũng bởi vì quá thích, hơn nữa cũng chỉ là đứa trẻ, cho nên Tiểu nhân sâm vẫn luôn chịu đựng đủ loại chà đạp của Niệm Nhi.
Ngoài miệng Tiểu nhân sâm cứ hùng hùng hổ hổ, nhưng chỉ thấy miệng cử động, cũng không nghe thấy thanh âm gì, sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tiểu nhân sâm cũng không nhịn được nữa.
"Biến thái, quá biển thái, chết tiệt, phi!"
Tiểu nhân sâm nổi giận, không nhịn được mà nhổ một cái rồi nói.
Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, mỉm cười:
"Cứu cậu một mạng, cậu không nói cảm ơn tôi còn chưa tính, giờ còn muốn mắng tôi? Cậu đối xử với ân nhân của minh như vậy hay sao?"
"Thôi đi, ngươi là ân nhân cái rắm chó gì chứ, rõ ràng ngươi chính là cầu tặc biến thái vô sỉ, mang ta về nơi này, để cho con gái của ngươi chèn ép ta cả buổi chiều, còn muốn ta mỗi ngày ở bên nó chơi đùa, thật ấu trĩ."
"Nếu như cậu muốn lấy vật gì đó, không thể không trả giá được đúng không?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Cái này cũng không liên quan gì đến những vật ấy, rõ ràng là người không dám đi ra bên ngoài, cho nên mới trốn ở trong này, nhưng đồ khốn kiếp kia, ngươi muốn trốn thì cứ trốn đi, ông đây chính là bảo bối, ngươi thả ông đây ra đi, ông đây tình nguyện bị con mèo kia giết chết, cũng không muốn chết trên bàn tay của biến thái lớn biến thái nhỏ nhà các ngươi."
Tiểu nhân sâm tức giận nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng không đáp lại, anh có sợ hay không? Đương nhiên là sợ rồi!
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không phải là người sẽ lùi bước, ở trong thế giới Bát Hoang, mục đích chủ yếu vẫn là vì sự khác biệt về thời gian của hai thế giới mà thôi.
"Ngươi xem, ông đây biết người sợ, cũng đúng, ngay cả chuyện thả ta ra ngoài chiến đấu một mình cũng không dám, ngươi còn có chút dũng khí nào không?"
Tiều nhân sâm lạnh giọng châm chọc nói.
Hàn Tam Thiên thật sự có chút buồn phiền vì sự lải nhải của nó, nhướng mày nói:
"Cậu thật sự muốn đi ra bên ngoài?"
"Nói thừa! Nam nhân anh dũng giống như ông đây, cũng không sợ cái chết đâu, thả ông đi ra ngoài."
"Được, như cậu mong muốn."
Hàn Tam Thiên cười cười, sau đó, trong lòng thầm đọc một cái giấy tiếp theo, Tiểu nhân sâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi mở mắt ra, đôi mắt đáng yêu của nó ngay lập tức trừng lớn lên.
Ầm!!
Tiểu nhân sâm hoàn toàn được Hàn Tam Thiên cởi bỏ hết tất cả trói buộc, vừa mới từ trong Bát Hoang thiên thư nhảy ra, ngay lập tức cả cơ thể bị một cỗ áp lực kỳ lạ vô cùng mạnh mẽ đè nằm bẹp trên mặt đất, giống như một con cóc vậy, không thể động đậy.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, bởi vì Tiểu nhân sâm kinh ngạc phát hiện ra, trước mặt nó, có một bàn chân khổng lồ với bốn chiếc móng vuốt như sắt thép đang ở ngay trước mặt nó, khi nó cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên, thì không nhịn được mà kêu lớn vì sợ hãi.
Phía trên, một cái đôi mắt lớn như mắt bò trên cái đầu khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nó.
Linh miêu giữ xác!
"ĐM, ĐM, ĐM, mẹ ơi, bố ơi, cứu mạng,