Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhắm mắt lại, Tiểu nhân sâm sợ đến mức rơi cả tròng mắt ra ngoài:
"Nhóc con, người đang làm cái gì thế? Không muốn sống nữa hả!"
Điều chỉnh hơi thở gấp gáp do kích động và căng thắng, Hàn Tam Thiên thở dài ra một hơi, dưới ánh mắt không thể tin được của Tiểu nhân sâm, anh thu lại sự bảo vệ của Bất diệt huyền khải, thu lại sự bảo vệ của kim thân, thậm chí ngay cả năng lượng bảo vệ do đan điền của mình toát ra để bảo vệ bản thân cũng bị thu lại.
Đơn giản mà nói, không có những vòng bảo vệ này, Hàn Tam Thiên cũng không khác gì người bình thường.
"Đm, ngươi đang làm gì vậy hả, ngươi đừng nói với ta là, con mẹ nó ngươi đang ngủ đấy chứ?"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn thu lại những vòng bảo vệ, lúc này Tiều nhân sâm lo lắng nhảy dựng lên, nhưng cũng không thể nào đứng dậy được.
Hàn Tam Thiên cũng không để ý đến, hoàn toàn thả lỏng cả thể xác và tinh thần, thậm chí ngay cả năng lượng trong cơ thể cũng không thèm khống chế nữa, tùy ý để cho chúng nó thuận theo cỗ áp lực thật lớn này, đi tìm nguồn gốc.
"Phải sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, ngàn vạn lần không nên lo lắng nhiều, nếu không, cả đời này ngươi sẽ nhận lấy áp lực rất lớn!"
Trong lòng thầm đọc lại câu nói kia, Hàn Tam Thiên tùy ý để cho áp lực kia mang theo năng lượng của mình đi, tất cả ý thức cũng từ từ di chuyển.
Bọn nó đi xuyên qua cơ thể của chính mình, đi vào trong lòng đất, lại xuyên qua mặt đất, một đường đi thẳng xuống. Đam Mỹ Sắc
Cuối cùng, ý thức của Hàn Tam Thiên đi đến một nơi hư vô mờ mịt, anh cũng thấy được cội nguồn của áp lực, mà rõ ràng nguồn suối kia chính là suối vàng đã thấy trước đó.
"Suy nghĩ càng nhiều, sẽ nhận áp lực càng lớn!"
"Nặng nề chính là áp lực, áp lực chính là sức nặng!"
"Ông nội, đây chính là ý nghĩa của câu nói mà ông đã nói cho Nghênh Hạ sao?"
Khóe miệng Hàn Tam Thiên hơi hơi lộ ra một nụ cười, đây hoàn toàn không phải là áp lực, mà là ý chí, tất cả áp lực mạnh mẽ áp chế, thật ra chính là ý chí áp chế, mà loại ý chí này là ý chí của chân thần, nhưng mà, cách nó biểu hiện ra bên ngoài, lại giống như là trọng lực vậy.
Cho nên, sự phiền toái lớn nhất mà Hàn Tam Thiên phải đối mặt, cũng không phải là áp lực, mà là ý chí của thần ở nơi này.
"Nếu muốn thắng được cỗ ý chí này, phải thắng được cỗ áp lực này. Ông nói, con người phải vui vẻ và hạnh phúc, cho nên, vui vẻ sẽ không sợ hãi, không lo lắng, không lo sợ, không vứt bỏ!"
Vừa mới dứt lời, Hàn Tam Thiên đã vứt bỏ hết tất cả các loại năng lượng bảo vệ, lúc này anh chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực rất mạnh đang ra sức vọt tới cơ thể của chính mình.
Ngay sau đó, quần áo của anh dưới sức ép của áp lực đã bị phá tan thành mảnh nhỏ, tiếp theo, làn da của anh lại vỡ ra thành từng phần, sau đó, xương cốt cũng bị gãy thành từng khúc.
Nhưng trái tim Hàn Tam Thiên vẫn bình tĩnh như nước mà nhắm mắt lại, nhưng trong đôi mắt đã được mí mắt che đậy kia tràn đầy sự không khuất phục và ý chí mạnh mẽ.
Trời có cao đến đâu, cũng không thể so được với ý chí bất diệt của anh.
Ầm ầm ầm!
Tất cả các huyệt vị trên cơ thể Hàn Tam Thiên, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được sự tấn công của áp lực, bắt đầu nổ mạnh, huyết tương bắn ra bốn phía.
"Chết tiệt, điên rồi, điên rồi, ngươi điện rồi sao, bên trong Thần mộ, quả đúng không phải là nơi mà loại người chết tiệt như người nên đến."
Tiểu nhân sâm gấp giọng quát lớn.
Nhưng Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười, tùy tiện để cho kinh mạch