"Cậu nói láo, hai năm nay bà nội đã không uống trà nữa, tôi làm sao có thể hại bà được chứ."
Vẻ mặt Tô Hải Siêu sợ hãi nói, dáng vẻ nóng lòng muốn giải thích ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy anh ta đang chột dạ.
"À, thì ra là như vậy."
Hàn Tam Thiên gật đầu, bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra nói:
"Thì ra là anh biết bà nội không uống trà nữa, cho nên mới đem hàng nhải đến lửa gạt bà nội, tăm trăm ngàn, tất cả đã đi vào tủi của anh hết rồi chứ gì."
Ánh mắt Tô Hải Siêu mơ hồ, bộ dạng chột dạ, bởi vì những gì Tam Thiên nói là hoàn toàn đúng, thứ anh ta mua đúng là hàng nhái, bởi vi anh ta muốn giữ thể diện, hơn nữa bây giờ bà nội cũng không uống trà,
anh ta đoán rằng chắc chắn không có ai phát hiện ra việc này.
Nhưng anh ta không nghĩ tới việc khoe khoang trước mặt Hàn Tam Thiên, muốn cho mọi người xem trò cười của Hàn Tam Thiên lại bị Hàn Tam Thiên phả vỡ lời nói dối của anh ta!
"Mấy lời nói của tên rác rưởi như cậu giống như chuyện xưa ấy nhi, chỉ
bằng cậu mà cũng dám nói hiểu trà ô?" Tô Hải Siêu giả vờ bình tĩnh
nói.
Vừa rồi có mấy người còn đang nghi ngờ Tô Hải Siêu nghe thấy vậy liền giật minh, chợt nhận ra suýt chút nữa minh đã bị Hàn Tam Thiên lửa rồi.
Hàn Tam Thiên chỉ là một kẻ còn ăn cơm mềm, làm sao có thể hiểu được những thứ cao siêu như thế chứ?
"Hàn Tam Thiên, cậu không biết gì thì câm miệng lại đi, đừng có nói xấu Hài Siêu."
"Đúng vậy, cũng không xem lại chính mình là loại như thế nào, còn giả vờ làm một người chuyên nghiệp, cậu không biết phân biệt tốt xấu gì sao?"
"Cậu chắc chỉ biết phân biệt được muối và mì chỉnh thôi, dù sao cũng là người nấu ăn của gia đình."
Lại là một trận cười vang, đặc biệt chói tai.
Hàn Tam Thiên cũng không giải thích thi, lúc còn ở nhà họ Hàn, anh có kết bạn với một người chuyên phân tích trả, hơn nữa đó là một người chuyên thu thập mảnh trà, nên nếu so về độ hiều trà ở đây cũng không có ai hơn anh.
Nhưng khác nghề như cách núi, đi giải thích cho mấy người không hiểu gì thì cũng vô dụng mà thôi.
"Có chuyện gi mà lại vui vẻ như vậy?"
Lúc này, có một giọng nói già nua truyền đến, bà cụ nhà họ Tô cuối cùng cũng xuất hiện.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, thái độ vô cùng cung kính.
Từ khi ông cụ nhà họ Tô qua đời, bà cụ nhà họ Tô nắm trong tay quyền lực lớn, địa vị giống như Từ Hi thái hậu vậy, tất cả việc lớn nhỏ của nhà họ Tô đều phải trải qua quyết định của bà, nhà họ Tô cỏ thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nằm trong tay của bà cụ nhà họ Tô nắm giữ.
Có người mong chờ bà cụ nhà họ Tô mau mau chết đi, thi quyền lực mới có thể rơi vào tay bọn họ, nhưng sức khỏe của bà cụ nhà họ Tô vẫn luôn rất tốt, it nhất mấy năm gần đây chắc chắn mấy người kia sẽ không được như ý.
"Bà nội, Tô Hải Siêu tặng người một bính lâu năm phổ nhị, người xem xem đây là thật hay già."
Tô Nghênh Hạ nhìn thoảng qua Hàn Tam Thiên, cô cũng không biết sao lại như thế này, thế mà cô lại tin những gì mà anh nói. Có lẽ trong lòng cô cũng hy vọng có thể vạch trần lời nói dối này.
Tô Hải Siêu nghe thấy vậy, lập tức luống cuống.
Người khác có lẽ không nhìn ra trà này là hàng nhái, nhưng bà nội là
người uống trà đã vài chục năm, chắc chắn có thể phát hiện được, bây giờ để cho bà nội nhìn xem là đồ thật hay giả, chẳng phải là tự đưa đầu cho người ta chém hay sao?
"Đúng không? Lấy đến cho bà xem nào." Bà cụ nhà họ Tô nói.
Vẻ mặt Tô Hải Siêu lộ ra vẻ đau đớn, giống như đang bị tra tấn vậy, anh ta đem bình trà đưa cho bà cụ.
Tô Nghênh Hạ vi muốn giành chút công lao cho Hàn Tam Thiên, nói nhanh: "Chuyện này là do Tam Thiên phát hiện ra."
Gương mặt đầy nếp nhãn của bà cụ không có chút cảm xúc nào, trong lòng Tô Hải Siêu lo muốn chết rồi, sắc mặt cha mẹ anh ta cũng trắng bệch, nếu như tặng hàng giả thật, bà cụ mắt hứng, sau này lúc phân chia tài sản bọn họ chắc chắn sẽ bị cất mất một phần.
Tô Nghênh Hạ liếc mắt nhin Hàn Tam Thiên một cái, nghĩ thần cuối cùng anh ta cũng vì người trong nhà mà làm được chút việc rồi, nếu như được bà nội khen ngợi thì sau này thái độ của đô đổi với anh ta có thể sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng câu nói tiếp theo của bà cụ nhà họ Tô đã dội cho Tô Nghênh Hạ một chậu nước lạnh.
"Đây là hàng thật, vì sao cậu lại phải nói xấu Hải Siêu?" Bà cụ nhìn thằng vào Hàn Tam Thiên, chất vấn nói.
Hàn Tam Thiên sửng sốt, rõ ràng bình trà này có vấn đề, anh cũng biết bà cụ là một người rất thích uống trà, tại sao lại có thể không phát hiện ra được chứ?
Tô Hài Siêu cũng ngắn cả người, thể mà cũng lừa qua vòng kiểm tra được sao? Chẳng lẽ là do bà nội lớn tuổi nên mất mờ?
"Bà nội, người nhìn kỹ lại xem, trả này..."
Hàn Tam Thiên còn định giải thích, bà cụ đã lớn tiếng ngắt lời nói:
"Ý của cậu là tôi lớn tuổi rồi, mắt nhìn không còn tốt nữa, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được sao? Tôi đã nói nó là thật, thì nó chính
là thật."
"Hàn Tam Thiên, bà nội cũng đã nói đó là thật rồi, cậu còn nói làm gì
nữa."
"Mẹ, người đừng tức giận, vốn Hàn Tam Thiên chính là một kẻ cải gì cũng không biết, ở trước mặt người còn giả vờ là kẻ trong nghề, không
biết đều chút nào."
"Hàn Tam Thiên, cậu còn không định xin lỗi Hài Siêu sao?"
Hàn Tam Thiên nhin bà cụ, trên mặt đột nhiên lộ ra