"Sư phụ, người làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên vội vàng tiến lên muốn đỡ ông dậy. "Độc, kịch độc, kịch độc thiên cổ, Tam Thiên, trong thân thể của con làm sao lại có loại kịch độc này?" Hàn Tiêu khiếp sợ hô lên, nhưng một lát sau, ông vẫn cố gắng ổn định tinh thần, miễn cưỡng đứng lên, lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên. "Mau mau lại đây, để vi sư xem cho con." "Không cần đâu." Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Sư phụ đừng lo lắng, tuy rằng độc này quả thật rất mãnh liệt, nhưng Tam Thiên đã thích nghi với độc này rồi, nó cũng sẽ không làm hại đến con."
Nghe nói như thế, Hàn Tiêu sửng sốt, sau đó từng bước đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, năng lượng trong tay vừa động, một lát sau, ông thu hồi năng lượng, toàn bộ cánh tay ông đều đã biến thành màu đen. "Ki lạ, thật sự kì lạ." Hàn Tiêu liên tục lắc đầu: "Hàn Tiêu ta tùy đã sống nghìn năm qua, chưa bao giờ gặp qua kì độc như thế, chỉ là... chỉ là con lại có thể, có thể cùng loại kỳ độc này đồng sinh, chuyện này..." "Trong cơ thể của con vốn có kịch độc, nhưng Vương Hoãn Chi lại hạ con con thiên độc sinh tử phù, từ đó về sau hai loại cổ độc liền biến thành loại độc hiện giờ." "Vương Hoãn Chi? Tam Thiên, con đã gặp Vương Hoãn Chi! Lão ta lại hạ độc con?" Nghe được cái tên Vương Hoãn Chi này, Hàn Tiêu đột nhiên thất kinh.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, thử hỏi: "Su phụ, Vương Hoãn Chi lão..." "Con đã gặp lão ta rồi, theo lý mà nói, con hằn nên gọi lão ta một tiếng sư thúc." Sắc mặt Hàn Tiêu lạnh như băng, nhắc tới Vương Hoãn Chi ông không khỏi nỗi giận: "Nhưng mà, Tam Thiên, lão ta đang ở trong Kỳ Sơn điện, làm sao con lại gặp phải lão?" "Từ ngày bái ngài làm sư phụ, Tam Thiên đã không nghĩ đến việc sẽ giấu diếm thân phận với người, người có từng nghe nói qua người địa cầu trong tay cầm Búa Bàn Cổ, có từng nghe qua hôm nay có người thần bí trong Kỳ Sơn đinh đã gây chuyện huyên náo chưa?" Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói. "Búa Bàn Cổ? Người thần bí?" Hàn Tiêu nhướng mày.
Một lát sau, ông cười khanh khách: "Từ trước đến nay lão phu đều ru rú trong nhà, cũng không có bản lĩnh gì để xuất hiện, nhưng mà trước kia trong thành quả thật ta có nghe nói có người lấy được Búa Bàn Cổ, sáng nay vào thành mua gạo, cũng nghe sơ qua mọi người nói chuyện người thần bí đại náo Kỳ Sơn đỉnh, vốn tưởng rằng là chuyện không liên quan đến minh, đều là những chuyện cách mình rất xa, làm sao ngờ đến..." "Vốn tưởng rằng ông trời không có mắt, lại để cho tên phản đồ kia thăng tiến nhanh như vậy, hiện giờ xem ra ông trời không phụ ta." Nói xong, Hàn Tiêu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bầu trời đỉnh đầu một cái. "Tất nhiên là như vậy, tuy rằng Vương Hoãn Chi được phong thần, nhưng bất quá cũng chỉ là một bán thần mà thôi, lão đầu nhà ngươi lại thu được một đồ đệ vừa là bán thần, còn là vua của vạn, ông trời nào có phụ ngươi, mà là đối với người đặc biệt tốt." Nhân sâm oa nhịn không được lộ cái đầu nhỏ nhỏ từ trong áo của Hàn Tam Thiên lên tiếng.
Nhìn thấy Nhân