Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của Hàn Tiêu nhất thời phức tạp, Hàn Tam Thiên lại có chút vui vẻ.
Ông khẽ cắn răng, nhìn mọi người: "Các người đều ở ngoài miếu chờ, Tam Thiên, con theo ta vào đi."
Nói xong, ông thở dài thật sâu, lúc lắc tấm mành chắn phòng trong lên, mùi tanh tưởi quen thuộc liền đập vào mặt.
Ngoại trừ Hàn Tam Thiên, hai nữ nhân cùng Bách Hiểu Sinh đều không từ chủ lấy tay bịt mũi.
Đi theo Hàn Tiêu tiến vào phòng trong, Hàn Tam Thiên không hề bài xích mùi thối này.
Trong phòng vẫn vừa ẩm ướt vừa tối đen không nhìn thấy năm ngón tay như cũ, chỉ thất ở giữa phòng có một cỗ quan tài và một ngọn nến nhỏ. "Tam Thiên bái kiến sư bà." Hàn Tam Thiên quỳ xuống thi lễ, cung kính nói. "Tốt, tốt, tốt, đứa nhỏ, ngoan." Trong quan tài, thanh âm kia vẫn làm cho người nghe lạnh sống lưng như cũ.
Hàn Tiêu cắn chặt răng, lôi kéo Hàn Tam Thiên đi về phía quan tài.
Cõi lòng Hàn Tam Thiên đầy chờ mong, càng tới gần quan tài, Cổ tanh tưởi kia càng phát ra gay mũi, thậm chí ngay cả Hàn nhin được có chút buồn nôn.
Bất quá, anh vẫn cố nén nhịn mùi thối này, đến gần quan tài.
Lúc Hàn Tiêu gở ngọn nến trên quan tài xuống, lúc ông đưa nó tới gần quan tài, tình cảnh trong quan trở nên rõ ràng.
Dưới ánh nến hôn ám, bên trong quan tài, một đồng thịt hư thối chồng chất ở nơi đó, đừng nói có mặt hay không, ngay cả hình dáng cơ bản của một người cũng không có.
Nói một cách chuẩn xác, kia rõ ràng chỉ là một đồng thịt cơ hồ đã hóa thành nước nằm ở trong quan tài, mà trong đồng thịt gần mép trên của quan tài miễn cưỡng có hai cái tròng mắt, tựa hồ nơi đó chính là đầu.
Mặc dù người có tâm lý vững như Hàn Tam Thiên, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cả người cũng không tự chủ được run lên.
Đồng... đồng thịt này, lại là... lại chính là sự bà? "Ai!" Hàn Tiêu quay đầu sang một bên, thở dài một tiếng thật mạnh, sau đó ông nhẹ nhàng đến gần Hàn Tam Thiên, thả ngọn nến lại phía trên giá nến trên quan tài.
Hàn Tam Thiên vẫn thật lâu chưa thể hoàn hồn, có thể đống thịt vụn kia tạo thành ảnh hưởng thật lớn trong lòng Hàn Tam Thiên.
Anh cũng đã từng thấy cảnh chém người tàn độc, thi thể không nguyên vẹn, nhưng chưa bao giờ thấy có người nào chỉ còn là một đống thịt nát.
Ngay cả xương cốt cũng không có! "Đứa nhỏ, thực xin lỗi, sư bà dọa đến con, sư bà cũng chỉ là... chỉ là muốn nhìn con một chút."
Nhưng vào lúc này, trong quan tài truyền đến thanh âm bi thương. "Không, là Tam Thiên đáng chết, Tam Thiên không nên..."Thanh âm này cũng làm cho Hàn Tam Thiên tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, Hàn Tam Thiên tự trách quỳ xuống.
Dù sao kia vẫn là sư bà của mình, Hàn Tam Thiên tự biết hành vi vừa rồi quá mức thất lễ.
Nhưng mà cũng không thể trách Hàn Tam Thiên, dù sao ai nhìn thấy cảnh tượng kai cũng sẽ bị dọa chân tay luống cuống. "Đứa nhỏ, này không trách con, đừng nói là con, chính sư bà nhìn bộ dạng của chính mình cũng sẽ giống như con thôi." Trong quan tài, thanh âm kia vẫn bị thương như cũ.
Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn phía Hàn Tiêu: "Sư