Phúc gia hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên trước mắt, mặt nạ nghiêm túc trên vẻ mặt giống như tử thần, khiến hắn nhìn xong thấy hốt hoảng. Cổ họng bị bóp chặt làm cho hô hấp khó khăn, nhưng mặc kệ hắn dùng sức như thế nào, hai tay của Hàn Tam Thiên đều như là thép kìm, không động.
Phía sau anh, hai mươi nghìn đại quân nhìn thấy Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện, không khỏi liên tiếp lui về sau, thẳng đến khi đến khoảng cách an toàn, trong lòng chúng vẫn còn sợ hãi. Nhất là những người đứng ở hàng trước, cho dù biết rõ sau lưng mười mấy nghìn người, hơn nữa là chiến hữu chiến đấu với mình nhưng sau lưng vẫn phát lạnh.
Đối bọn hắn mà nói, đây là bóng lưng Tử thần!
"Buông ra.... thả ta ra, cầu xin, cầu xin ngươi!” Phúc gian gian nan nói được mấy chữ, trong ảnh mắt tràn đầy sợ hãi cái chết. Hắn phục, hắn triệt để khuất phục. Cho dù mới vừa rồi hắn còn không cam lòng, nhưng lúc này lại hoàn toàn biến mất. Cả tay còn gạt không ra, trực tiếp bị người ta bóp Cổ nâng lên, hắn còn có tư cách gì không cam lòng!
Hắn rất hối hận, hối hận mình trêu chọc tới một nhân vật như vậy. Càng có ý định nội nón xanh cho hắn. Bây giờ ngẫm lại, đều là châm chọc.
Tay buông lỏng, cả người Phúc gia nhất thời rơi xuống đất, không lo được té đau hay không, vội vàng hít từng ngụm không khí. Hàn Tam Thiên trực tiếp rút Ngọc Kiếm, cũng lau sạch máu của hắn trên đó.
Phúc gia thở mạnh cũng không dám, mới vừa rồi phách lỗi ra sao, hiện tại sợ hãi nhiều như vậy, sợ Hàn Tam Thiên khó chịu, một kiếm trực tiếp muốn mạng chó của hắn. Thấy anh thu hồi Ngọc Kiếm, lúc này mới thở ra một hơi dài.
Tiếp đó, hắn trực tiếp bò đến, quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên: “Đại gia, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, trong lúc nhất thời mắt chó đui mù đắc tội đại gia ngài. Ngài đại nhân có đại lượng, tha cho ta."
“Ý là, tao không buông tha mày, tao chính là tiểu nhân? Mày đang uy hiếp tao?" Gióng nói của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Phúc gia nghe xong, trực tiếp đập đầu tại chỗ. Mỗi một cái đầu đập mạnh xuống đất, còn dính bao nhiêu cỏ trên trán. “Đại gia, tiểu nhân không phải ý này, ai nha, đại gia, van cầu ngài, van cầu ngài."
"Thiếu hiệp, Phúc gia làm nhiều việc ác, dẫn theo đệ tử Thiên Đỉnh Sơn, tàn sát toàn bộ mười hai phái, mười một cung ở thành Thanh Long, hầu như không còn ai. Không giết người này, thiên lý không dung." Nhưng vào lúc này, Ngưng Nguyệt được đám đệ tử nâng đỡ, chạy tới.
Vừa đến trước mặt, đệ tử Bích Dao cung đã quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên: “Đệ tử Bích Dao cung, đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp.”
Ngưng Nguyệt có thương tích trong người, sắc mặt rất tiều tụy, nhưng vẫn khom lưng hành lễ với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: “Không cần khách khí, đều đứng lên đi.”
Nhưng vừa mới nói xong, các nữ đệ tử Bích Dao cung nhưng không ai đứng dậy, nhao