Nhưng cửa núi đã bị Phù Mãnh khống chế. Dù cho chỉ là một người, nhưng đám người kia cũng không có ai dám cưỡng ép vượt qua. Bởi vì họ hiểu rõ, nếu như dám làm loạn, trước họ sẽ là Tử thần gì.
“Cái đó, chúng ta muốn gia nhập với các ngươi.”
"Đúng vậy, ta cũng báo danh gia nhập!"
Một đám người nhảy cẫng muốn báo danh. Thấy một nghìn người ở giữa sân còn đang chia thần binh, trong đó có một số người đã lấy được thần binh mà mình ngưỡng mộ. Dưới ánh nắng, lấp lánh, một cỗ năng lượng to lớn ánh sáng ẩn ẩn dịch chuyển bên trong, trong mắt những kẻ này đều là tham lam.
Nếu không phải Phù Mãnh ngăn cản, đám người này khẳng định đã trực tiếp xông lên cướp đoạt. Dù sao đối với bọn chúng, loại nhân vật nhỏ tu vi thấp, không có thiên phú cũng không được coi trọng, cách duy nhất có thể mạnh lên chỉ có dựa vào đan dược và thần binh. Nhưng cũng vì thân phận thấp kém, loại đồ này, họ cũng khó cầm được. Bây giờ, ở ngay trước mắt, làm sao có thể không khiến chúng điên cuồng nhảy cẫng lên?!
Nhưng ngay thời điểm ánh mắt đám người tham lam nhìn những đồ kia, thanh đao của Phù Mãnh quét ngang: “Thật có lỗi, chúng ta đã không thu nhận nữa, nhanh chóng xuống núi đi. Nếu ai dám đi vào trong một bước, chớ có trách ta không khách khí."
Ánh sáng lạnh lẽo trên đao lớn liên tục toả ra, đám người hai mặt nhìn nhau, bọn họ không sợ Phù Mạnh, mà sợ Hàn Tam Thiên. Dù cho lúc này Hàn Tam Thiên đã vào trong đại điện của Bích Dao cung, không ở bên ngoài, thế nhưng lực uy hiếp của anh vẫn rất mạnh, khiến không ai dám tiến thêm một bước. Bọn họ lập tức cực kỳ ảo não, có người thậm chí còn nện vào ngực, hồi hận gần như phát điên! Cơ hội một đêm làm giàu, cứ thứ lãng phí trước mặt mình. Con đường bên cạnh ngọn núi, trong lúc nhất thời đầy tiếng tiếng kêu than!
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên được mời vào trong chủ điện, Ngưng Nguyệt phải người dâng tràn lên. Thời điểm đưa tới trước mặt Hàn Tam Thiên, nữ đệ tử kia rõ ràng cực kỳ hưng phấn.
"Không cần uống trà." Hàn Tam Thiên cười nói. Thật ra mục đích chủ yếu mà anh đến, tự nhiên không phải uống trà nói chuyện phiếm. Bích Dao cung là một trong những mục tiêu hàng đầu của anh.
Ngưng Nguyệt mỉm cười: “Thiếu hiệp, từ khi Bích Dao cung khai tông lập phái cho tới bây giờ đã có hơn mười chín nghìn năm lịch sử. Lúc mới sáng lập, tiên tổ vẫn luôn duy trì ở trung lập, không tham gia vào bất kỳ thế lực nào, không tham dự bất luận kỳ tranh đấu nào, cho nên..."
Trong lòng Hàn Tam Thiên trầm xuống, nhưng vẫn gật đầu nhẹ. Mặc dù anh xác thực muốn Bích Dao cung gia nhập, nhưng nếu người ta không đồng ý, anh cũng chưa không cưỡng cầu. Hàn Tam Thiên gật đầu, đứng lên: Vậy được, tại hạ liền cáo từ."
Hàn Tam Thiên nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Vừa tới cổng, Ngưng Nguyệt đột nhiên nói: “Thiếu hiệp giúp chúng ta nhiều như thế, lại không có được thứ mình muốn, chẳng lẽ lại cam tâm?"
"Dưa xanh hái không ngọt. Hơn nữa, dù tôi không phải loại hiền lành gì, nhưng cũng không phải bại hoại, trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, có gì cam và không cam lòng chứ?”
Anh vừa dứt lời, Ngưng Nguyệt cười một tiếng: “Đã như vậy, vậy làm phiền thiếu hiệp lại uống trà thôi."
“Đa tạ, trên người tôi có việc, ngày khác trở lại." Hàn Tam Thiên nói xong, muốn rời đi.
"Minh chủ không uống trà thuộc hạ dâng, như này sao đúng được?" Ngưng Nguyệt cười nói.
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, sửng sốt một chút, quay đầu lại, cười nói: “Ngưng Nguyệt cung chủ, đây là ý gì? Vừa muốn trung lập, lại vừa muốn gia nhập với chúng ta?”
"Ngưng Nguyệt cười khổ: “Lúc trước cùng minh chủ không quen, cũng không biết minh chủ là tốt hay xấu, cho nên mới cố ý nói không gia nhập, là muốn nhìn thử một chút, ngươi sẽ có phản ứng gì."
Nàng nói xong, không