“Tên tiểu tử này xem ra đã sợ rồi, muốn lập tức từ bỏ rồi"Vị hòa thượng trung niên lên tiếng.
“Chỉ với một luồng cũng khiến hắn gần như hộc máu, nghe sự phụ nói còn một trăm lẻ bày luồng, nghe đến đây thật khiến người khác kinh hãi.
Có một câu nói rất hay, chống cự không nổi chị bằng thoải mái mà hưởng thụ.
"
“Tên Hàn Tam Thiên này căn bản biết rằng bản thân không thể chịu nổi, vì vậy giữ lại một chút sức lực để chết thoải mái hơn.
"
Những tên hòa thượng vừa nói vừa cười một
cách sảng khoái.
Chỉ có Minh Vũ, là luôn luôn chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên.
Đã kề vai sát cánh chiến đấu với Hàn Tam Thiên đã lâu, đối với con người Hàn Tam Thiên, có lẽ cô không hiểu hoàn toàn về hắn, nhưng so với người khác thì hiểu rõ hơn rất nhiều.
Hắn có thể chết đứng chứ không bao giờ quỳ xuống để xin tha mạng, với tính cách của tên tiểu tử này, nhận thua là một từ không hề tồn tại trong từ điển của hắn.
Vì vậy, hắn không phải đang nhận thua.
Nhưng rốt cuộc hắn đang làm gì?
“Hừm"
Lúc này, lại là một con rồng vàng tập kích vào động ma.
Lần này, Hàn Tam Thiên cũng không hề có bất cứ động thái nào.
Còn rồng vàng há cái miệng khổng lồ ngày càng tiếp cận gần Hàn Tam Thiên.
Một mét.
Nửa mét.
Ba mươi mi li met.
Mười mi li met.
Chính vào lúc này.
“Phá cho ta.
" Hét lên một tiếng, Hàn Tam Thiên tung nắm đấm bên tay phải, khí hỗn thuần lập tức bay ra.
Một quyền đánh vào đầu rồng vàng, dụng sức vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm.
"
Cái đầu rồng bị đập nát, toàn thân nó đổ gục xuống đất.
Toàn bộ động ma liền sáng rực rỡ.
Nhưng không giống như lần trước, kim quang không bị động ma hút hết, nó giống như một cây hoa héo, vừa chạm đất liền biến mất.
“Hắn"
Những tên hòa thượng đang cười điên cuồng, nhìn thấy cảnh tượng lúc này vô cùng kinh hãi, không ai thốt nên lời.
“Sao lại có thể như vậy chứ?" Lão hòa thượng chau mày lại, vô cùng hoảng hốt.
Minh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa có sự điềm tĩnh lẫn sự kinh ngạc, những vẫn có ý cười của sự tán.
thưởng.
+
Cho dù là cô ta cũng không nắm chắc được rằng có thể đánh bại lại rồng vàng, nhưng hắn lại có thể!
Lúc này vừa là Hàn Tma Thiên trong thế bị động nhưng bây giờ đột nhiên lại chiếm thế thượng phong.
Sự thay đổi như vậy sao lại không khiến người khác hoảng hốt.
“Có cái gì mà không thể chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn ra ngoài kết giới, mặc dù không thể nhìn thấy được đám hòa thượng, nhưng từ ngữ khí có thể nghe ra sự kinh hãi thảng thốt của bọn chúng.
Chỉ là một con rồng vàng nhỏ bé mà dám đấu với khí hỗn thuần của hắn