Nghe thấy lời này, Hàn Tam Thiên ngừng khí tức lại, hoá nạp thành một tâm thần thu lại, dần dần mở mắt ra.
Khí tức cực đại và năng lượng cực kỳ mạnh.
mẽ đều thông qua lưng xuyên vào trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lúc này chỉ cảm thấy có thể thoải mái lạ thường.
Giống như thánh quang lâm thân, lại giống như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm cơ thể, huyết dịch và cơ thịt của cơ thể giống như thể đều bởi vì lực lượng quá cường đại, mà trở nên nóng lòng muốn thử.
Đôi tay của Quy Nguyên Tử không chỉ biến thành dây leo khô héo mà sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nếu như nói trước kia ông ấy vẫn còn tiên phong ngạo cốt, bồng bềnh như thần, thì lúc này, ông ấy giống như một ông cụ sắp chết, khuôn mặt hốc hác, da nhăn nheo.
Đôi mắt có thần lúc nãy, bây giờ giống như bị bao phủ bởi một tấm màn trắng.
"Tiền bối, ngài..." Hàn Tam Thiên lập tức hổ thẹn vô cùng nhìn Quy Nguyên Tử, anh biết I rõ rằng Quy Nguyên Tử biến thành như vậy,
tất nhiên sẽ có liên quan trực tiếp đến mình.
Chắc hẳn là do Quy Nguyên Tử sau khi đem
công lực truyền cho mình mới dẫn tới.
“Không thành vấn đề, công lực cả đời của ta đều đã truyền hết toàn bộ cho ngươi.
Đương nhiên, bản thân liền khô héo như cỏ, tàn tạ như gỗ" Quy Nguyên Tử lãnh đạm cười, dường như hoàn toàn không đặt trong lòng.
"Vậy ta đem công lực trả lại cho ngài được không? Ta thật ra ta đã hít nhiều khí hỗn độn, cho nên không thiếu linh khí." Hàn Tam Thiên vội vàng nói.
Huống hồ, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, cho dù là thiếu, anh cũng tuyệt đối không
bao giờ dùng phương thức này để yêu cầu tu vi của người khác.
"Mấy chục vạn năm trước, ta vốn dĩ đã nên xuống mồ rồi.
Đôi tay ta hoá thành xiềng xích, thần huyết hóa thành ốc đảo, đánh chiến lẫn nhau với Ma Long ở núi Khốn
Long.
Bây giờ, Ma Long đã được trừ rồi, sứ mệnh của ta đương nhiên cũng đã hoàn thành.
Cho dù không truyền lại cho ngươi,
công phu của ta cũng sẽ theo với huyết thần từ từ biến mất, từ từ tản mát trên mảnh đất này" Quy Nguyên Tử cười khổ nói.
Đôi khi tương khắc tức phải tương sinh, trải qua mấy chục vạn năm, huyết của Ma Long
với ông ấy cũng chính vì khắc chế lẫn nhau cho nên dần dần tương sinh lẫn nhau.
Mất đi ý nghĩa chiến đấu với máu của Ma Long, ốc đảo do máu của thần tạo ra đương nhiên cũng không có giá trị tồn tại.
"Thay vì lãng phí với trời đất, chi bằng tặng nó cho ngươi."
“Ít nhất người cũng là đồ đệ của ta, có duyên trời đất, còn thần phách của ta cũng vì người mà giải phóng, hoàn toàn giải thoát, cho nên Tam Thiên, người cũng không cần để ý như vậy" Quy Nguyên Tử nhẹ nhàng mỉm cười, một tay vỗ nhẹ lên bờ
vai của Hàn Tam Thiên, an ủi Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Tam Thiên còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quy Nguyên Tử, cuối cùng cũng chặn những lời này trong cổ họng.
"Bây giờ, thử địa hỏa này đi, người thấy thế nào?"
"Được rồi, nhưng mà, ta nên thử thế nào?"
Xung quanh đây chẳng qua đều chỉ là không gian hư vô, không có vật tham chiếu nào để so sánh.
"Đơn giản! Ngươi có thể tưởng tượng đây là một mảnh Thường Châu!"
Hàn Tam Thiên gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên do ảnh đầy màu sắc xung quanh lúc này đột nhiên thay đổi hoa phong, biến thành đồi núi xanh tươi, cỏ xanh và bầu trời xanh, giống như đang ở trong một thế giới màu xanh.
Hàn Tam Thiên khẽ gật đầu, đáp lại Quy Nguyên Tử, sau đó chắp tay lại.
Khi Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên một tiếng, xung quanh rơi vào im lặng chết chóc.
“Chuyện quái gì vậy, không học sao?" Mặc Dương thấy chung quanh không có phản ứng, lên tiếng hỏi.
Những giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ở đằng xa.
Đột nhiên, đất xanh biến thành đất khô cằn đỏ rực, vô số dung nham và ngọn lửa mãnh liệt trực tiếp từ mặt đất bốc lên, trong chốc lát, vạn vật khô héo, rơi vào biển lửa.
“Trời ạ!" Đao Thập Nhị nhìn biển lửa trước
mặt, ôm lấy đầu mình, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Chỉ là chốc lát, khu rừng xanh hơn mười mẫu trước mặt đã là một biển lửa, động