Lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn lại chỉ nhìn thấy vài vị hòa thượng trước mặt.
Áo cà sa của những vị hòa thượng này phát ra phật quang, áo hở nửa thân trên, lộ ra các cơ bắp cũng đang phát hào quang, tay cầm thần trường vô cùng uy nghiêm.
Sau lưng bọn họ có vài người thân hình màu đen đang đội mũ, bởi vì cúi thấp đầu nên không nhìn thấy được tướng mạo của họ.
Phù Mãng bất chợt chau mày lại, bảo vệ những người ở phía sau lưng mình.
Nhưng trái ngược với những người đang cản đường, mặc dù Phù Mãng có sự đề phòng nhưng không nhiều.
Dù gì những người xuất gia không không có ác ý như những người thường.
“Ha ha, các vị thí chủ, pháp danh của bần tăng là Như Trần.
” Nói xong hắn chắp ta hành lễ: “Các vị thí chủ muốn đi đâu vậy?"
“Đại sư, việc chúng tôi đi đâu không có liên quan đến người.
" Thi Ngữ cảnh giác nói.
“Có, đương nhiên liên quan đến chuyện của bần tăng.
" Như Trần mĩm cười, nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Đại sư, ý của người là gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh khó hiểu, vội vàng hỏi.
“Ha ha, người xuất gia lấy từ bi làm đầu, sao lại có ác ý gì chứ? Các vị thí chủ không nên căng thẳng như vậy.
Chỉ là trên đường nhìn thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi.
".
Ngôn Tình Hài
“Các vị có phải đi đến Tiên Linh Đảo không?"
Nghe thấy những lời này, nửa đoạn đầu đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã có thể nới lỏng cảnh giác, đột nhiên sau đó lại vô cùng kinh ngạc.
Tiên Linh Đảo là căn cứ bí mật của bọn họ, người bình thường hoàn toàn không thể biết, huống hồ những vị hòa thượng xa lạ này.
“Đại sư, ta không biết người đang nói gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lạnh lùng đáp.
Như Trần cười nhẹ: "Bần tăng phổ độ chúng sinh, người không cần phải lừa gạt ta, nếu không phật cũng nổi giận.
”
Dứt lời, Như Trần khép miệng lại, rồi trong miệng cử động.
Một chữ kim tự nhỏ bay ra từ miệng, tấn công về phía Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, dừng trước mặt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, những chữ này cái to cái nhỏ, cho dù là có Phù Mãng đứng cản trước Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, nhưng chữ to nhất vẫn xông được đến khiến đám người đứng không vững.
“A di đà phật, thiện tại thiên tai.
" Như Trần một chiêu đã đánh trúng, vội vã chắp tay lại, trong miệng niệm chú, đầu cúi thấp xuống, có vẻ như không muốn làm điều này.
“Ngươi" Ngực của Phù Mãng đau đớn kịch liệt, tức giận nhìn Như Trần.
“Các vị thì chủ, buông bỏ gươm đao, lập tức thành phật, về phe của tên ác ma Hàn Tam Thiên, thực ra chỉ khiến các ngươi ngày cang lún sâu vào tội ác, cuối cùng làm hại chính mình, mất nhiều hơn được"
“Các vị thí chủ hãy đi theo bần tăng tu đạo, đó mới là chuyện nên làm.
"
"Nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.
"
“Ở đâu ra tên ác tăng này vậy,