“Thiên Nhi" Hàn Tam Thiên sững người.
Trên gương mặt non nớt của vị tiểu hòa thượng đã đầy máu tươi.
“Ngươi sao lại ở đây?"
“Sư phụ phải ta xuống, Dạ Ma đã trốn thoát, tán sát khắp nơi, trận pháp vạn tăng của bọn ta đã bị phá, sư phụ cũng đang chiến.
đấu với Dạ Ma.
Nhưng bọn ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, sư phụ sắp trụ không nổi nữa rồi, sai ta đến đây tìm người giúp đỡ"
Không phải Hàn Tam Thiên không muốn giúp đỡ, mà chỉ là con ếch này rất khó đối phó, sức tấn công của hắn không phải là quá mạnh, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, lúc này còn đang cắn vào cánh tay phải, nhưng vừa ra đòn thì nó đã ở trên chân trái.
Thật sự khiến người khác tức tối.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như còn đang do dự, Thiên Nhi vội vã đưa mắt nhìn: “Hàn thí chủ nhanh lên, có lẽ sư huynh đã bị giết, sự phụ người cũng đã hộc máu tươi ra ngoài."
“Chúng ta không sợ chết, nhưng vấn đề là chỉ lo sau khi bọn ta chết sẽ không còn ai biết cách khống chế Dạ Ma, quan trọng hơn đó là...”
“Quan trọng hơn là điều gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp, còn tay thì không ngừng đổi phí với con ếch.
“Quan trọng hơn chính là một khi Dạ Ma hút hết máu của sư đồ bọn ta, thì tu vi sẽ được tăng lên, thậm chí trên thiên hạ này sẽ không còn ai có thể là đối thủ của hắn." Thiên Nhi tuyệt vọng thốt lên.
“Nhưng trước mắt tên này..."Hàn Tam Thiên vô cùng chán nản, con ếch này hoàn toàn không cho hắn cơ hội thoát thân.
“Vẫn còn một cách, nhưng.."
“Ngươi nói đi." Hàn Tam Thiên đáp.
“Mượn cây rìu Bàn Cổ của thí chủ để sử dụng, rìu Bàn Cổ chính là thần khí mạnh nhất thiên hạ, mặc dù tu vi của sư phụ không thể so bì được với Dạ Ma, nhưng khí có sự hỗ trợ của rìu Bàn Cổ thì có thể chống lại được Dạ Ma, đượi người thu phục được con quái vật này, thì đến để thu phục Dạ Ma"Thiên Nhi đáp.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, mượn rìu Bàn Cổ sao?
“Nếu như thí chủ không đồng ý cũng không sao, dù gì đó cũng là vật vô cùng quý báu, đặc biệt nó lại là vũ khí liền thân của ngươi, muốn mượn thật sự khiến người khó xử! Dứt lời, Thiên Nhi định đứng dậy rời đi.
+
“Đợi một chút." Hàn Tam Thiên lúc này sắc mặt lạnh lùng thốt lên.
Thiên Nhi sửng sốt, lúc quay đầu lại chỉ thấy Hàn Tam Thiên mỉm cười, sau đó tay cầm chiếc rìu trên tay đưa ra.
“Rìu Bàn Cổ, đây..." Cánh tay nhỏ đưa ra cầm, sức nặng khổng lồ của nó khiến cả người hắn phải cúi khom xuống đất, nhưng thật may mắn tuổi nhỏ nhưng đã vào chùa thành tăng, ngược lại luyện công sức lục cũng hơn người bình thường.
Nhìn thấy rìu bàn cổ, Tiểu hòa thượng Thiên Nhi vô cùng kinh ngạc.
“Còn đứng ngây ngóc ra đó làm gì, diệt ma cứu người là chuyện gấp rút, không nên chậm trễ." Hàn Tam Thiên lạnh lùng thốt
lên.
“Được." Thiên Nhi mỉm cười, rồi gật đầu.
Sau đó ôm rìu Bàn Cổ bay lên trời.
“Vậy Hàn thí chủ, người hãy cố