Năm phút đồng hồ
Khoảng cách giữa một lần ra sét là năm phút đồng hồ.
Cái này cũng mang ý nghĩa là Hàn Tam Thiên chỉ có năm phút để rời khỏi nơi này.
Nếu không, một tia sét kia đánh xuống, Hàn Tam Thiên lại đứng trước nỗi đau đớn vì bị rút hồn, mà đến lúc đó, Hàn Tam Thiên sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội sống sót trước mắt này.
Là bắt lấy cơ hội không thể nào này để gắng gượng tạo ra một cơ hội khác hay là vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, ít nhất có thể dễ chịu sau năm phút đồng hồ lại chờ chết đây?
Hai lựa chọn đặt ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
Nhưng hiển nhiên đó là lựa chọn của Hàn Tam Thiên luôn theo hướng ngược lại.
Năm phút đồng hồ, muốn khôi phục thân thể từ trạng thái mất khống chế vừa có thể thoát khỏi móng nhọn thiên long của phật uy, hiển nhiên, đối với người bình thường mà nói, còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, độ khó của việc lên trời không tính là hoàn toàn không có hi vọng.
Huống hồ, anh không có lựa chọn.
"Hỗn độn khí tức!"
Bây giờ, thân thể cũng được, ý thức cũng được, dường như lâm vào cảnh giới bãi công tập thể, cho nên, hi vọng duy nhất chính là hỗn độn khí tức trong cơ thể Hàn Tam Thiên.
Nhưng vấn đề là, cho dù muốn khởi động ô tô cũng cần chút lửa cháy, muốn pháo nổ ầm ầm cũng cần kíp nổ mới có thể làm
được.
Tất cả những gì trong cơ thể Hàn Tam Thiên cơ bản đều đã lâm vào đình chỉ, chỉ từ cơ thể anh mà nói, ngay cả động con mắt một cái cũng vô cùng khó khăn, chớ đừng nói chi là vận khí lên.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì đây?
Đầu óc Hàn Tam Thiện xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ đủ mọi phương pháp.
Nhưng mỗi một phương pháp nghĩ ra lại rất nhanh bị Hàn Tam Thiên bác bỏ.
Tất cả biện pháp, đầu tiên đều phải tuân theo một nguyên tắc, đó chính là nếu Hàn Tam Thiên có thể khống chế thân thể của mình, vận chuyển hỗn độn khí tức trong cơ
thể.
Nhưng, đó căn bản làm không được.
"Hỏng bét.
"
Năm phút, gần như là cực kỳ nhanh chóng!
Trong nháy mắt cũng đã biến mất hầu như không còn, đợt sấm sét tiếp theo lại sắp xảy ra, nhưng đáng tiếc là, trong đầu Hàn Tam Thiên nảy ra mấy chục ý nghĩ nhưng không có một cái nào là khả thi cả.
"Ma Long chi hồn, xem ra ta phải có lỗi với lần hy sinh này của người rồi.
" Hàn Tam Thiên phiền muộn vô cùng.
Mặc dù con mắt cũng không động đậy, nhưng bởi vì tư thế mặt dán trên mặt đất, khóe mắt có thể liếc thấy trên bầu trời, sấm chớp lóe sáng, thậm chí có thể chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Uy lực như thế, đừng bảo là Hàn Tam Thiên hiện tại, cho dù là Hàn Tam Thiên thời kỳ toàn thịnh cũng phải bị hành tơi tả.
"Mẹ nhà nó, chẳng lẽ ông đây dùng sấm sét để độ thân lại có một ngày lại chết ở dưới những tia sét này?"
Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn!
"Mẹ nhà nó, một đám hòa thượng, vậy mà lại có thể triệu hồi được lôi điện uy lực mạnh như thế!"
Nếu nói, Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, những tia sét này mạnh thì thôi đi, quan trọng nhất đó là nó có thể rút linh hồn của người!
Nhưng đột nhiên, ngay khi