Cảnh tượng ăn tươi nuốt sống này vô cùng kinh khủng.
Một đứa trẻ con nhưng nào có hình dạng của một đứa trẻ, nó giống như là một con chó điên, thứ ma quỷ, uống máu đoạt hồn của người khác, vô cùng ác độc.
Chỉ trong chốc lát đã nuốt toàn bộ trái tim xuống bụng.
Sau đó, đạp chân vào cơ thể của Hàn Tam Thiên.
Giống như đạp vào một con lợn chết, đạp trên người đồng cảm với chính mình.
Nhưng cho dù nó có tức giận gầm thét lên như thế nào, Hàn Tam Thiên lúc này chẳng khác nào một con chó chết, đừng nói không đáp trả lại, ngay cả cử động cũng không hề có.
Mất đi một bộ phận quan trọng trong cơ thể như vậy, thì ai còn có thể cử động được nữa?
Đặc biệt là lúc vừa mới bị môi trái tim ra, Hàn Tam Thiên lúc này không khác gì người đã chết.
“Phế vật" Lạnh lùng hét lên một tiếng, chân nó thì giẫm đạp vào người Hàn Tam Thiên, lúc này mũi giáo lại giương lên, phô ra tư thế của người thắng cuộc.
“Phù.
"
Cả sơn cốc lúc này vang lên những tiếng hoan hô.
Giống như bọn chúng đang cổ vũ cho sự trở lại của người hùng.
Trái ngược với khung cảnh vui mừng reo hò của họ là những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời dần biến mất, cửu thiên lôi long cũng dần dần biến mất.
Ở dưới mặt đất, lửa cũng từ từ biến mất, tất cả đều quay trở lại với khung cảnh lúc đầu.
Tất cả các đệ tử càng thêm vui mừng, tâm trạng của lão hòa thượng cũng dần tốt lên, lúc này liền nghĩ đến chuyện khác.
“Quá tốt, quá tốt.
" Lúc này lão hòa thượng mới an tâm mà cầm rìu bàn cổ ra, cẩn thận sờ mó thần khí thượng cổ biến từ mà đồng sang màu vàng trước mặt, trong mắt hiện lên những tia tham lam xấu xa.
“Xem ra vinh hoa phú quý lần này, đại sư hưởng thụ không hết rồi.
" Minh Vũ cười nói.
“Chẳng qua chỉ là làm việc thay hắn mà thôi, sao lại là vinh hoa phú quý chứ?" Lão hòa thượng mỉm cười, làm bộ làm tịch rồi đáp: “Bố Ơi à".
“Có đệ tử" Tên hòa thượng trung niên vui vẻ lên tiếng.
“Truyền lệnh xuống, lập lại trận Khởi hồn chú"
“Đệ tử tuân lệnh"
“Sau khi xong, ta sẽ thưởng cho tất cả mọi người để khích lệ tinh thần"
“Vâng! Tên hòa thượng trung niên sau khi nghe xong, lập tức thực hiện.
Đối với bọn họ mà nói, phần thưởng của sự phụ vô cùng hấp dẫn, không phải vì sư phụ hào phóng mà bởi vì sự đặc thù của môn phái.
Vì vậy mỗi lần được thưởng sẽ hậu hĩnh hơn những môn phái khác, điều này khiến bọn họ vô cùng hưng phấn.
Vì vậy, sau khi nghe xong tin này, cả sơn Cốc lại vang lên tiếng hoan hô, rất nhiều người phất cờ lên, sau đó ngồi xuống đúng vị trí, chuẩn bị bắt đầu lập trận khởi hồn chú.
Hai mắt ma đồng đỏ lên, miệng toàn máu tươi, trái tim đã bị nó hoàn toàn nuốt xuống, lúc này nhìn lên lá cờ của lão hòa thượng ở trên không trung, sau đó gật đầu nhận lệnh, rời chân khỏi Hàn Tam Thiên rồi đi đến đứng bên cạnh.
Dường như trong lúc nó nhấc chân lên, điều nó không biết