"Đến đây đến đây, thiếu chủ, ta mời người một chén.
" Một người thuộc hạ giơ cao chén kính rượu Phương Không
"Thiếu chủ, ta cũng kính người một chén.
"
Nhìn thấy mấy vị thân tín này mời rượu, tâm tình Phương Khôn rất không tệ, giỏ chén rượu lên xem như đáp lại.
+ Một chén rượu vào bụng, đám người ngồi xuống.
"Đám người ở núi Lam Sơn kia vì một Hàn Tam Thiên mà muốn chúng ta tạm thời trú
đóng ở nơi này, nhìn xem một nơi chim không thèm, phiền muốn chết.
" Có người uống rượu vào bụng thì bất mãn mê sảng cũng phát tiết ra.
"Nhưng mẹ nó không phải chứ, chỉ là một tên phế vật lại hại nhiều người chúng ta phải chờ ở một nơi như thế này, con mẹ nó.
"
"Ta nói chứ lúc ấy thiếu chủ nên dùng một quyền đâm chết tên phế vật kia, cùng lắm thì chúng ta xử lý tang lễ cho hắn, dù sao cũng không hao tổn gì nhiều.
"
"Phế vật này khi hôn mê cũng phải mất hai ngày, còn không biết khi nào thì tỉnh đâu.
"
Một người phát biểu, những người khác phụ họa theo, nhao nhao biểu đạt nội tâm bất mãn và khinh thường đối với Hàn Tam Thiên.
"Hắn dám tỉnh sao? Ha ha, tỉnh lại nhìn thấy Thiếu chủ của chúng ta ở đây thì chỉ có thể Và ngủ.
"
"Ha ha, nói cũng đúng, bị Thiếu chủ nhà ta một quyền đánh đến hôn mê, đáng thương đám người ở núi Lam Sơn lại muốn cùng nhau nói láo không phải do Thiếu chủ đánh.
"
"Không chừng đằng sau tổn thương kia căn
bản chính do các trưởng lão núi Lam Sơn chế tạo giả tượng, dù sao Lam Sơn các cũng là tồn tại thần bí nhất ở núi Lam Sơn, trưởng lão từ trong đó đi ra đương nhiên có bản lĩnh của bọn hắn.
"
"Điều vừa rồi người nói ta cảm thấy vô cùng có đạo lý.
"
"Đúng vậy, thử hỏi một người chịu trọng thương như vậy thì làm thế nào có thể chiến đấu với nhiều ma tăng lâu như vậy? Đừng nói là đánh, dù là trốn tránh lâu như vậy thì ta thấy hắn cũng không đủ bản lĩnh.
"
"Còn không phải sao, mang theo tổn
thương nặng như vậy, làm sao có khả năng đấu với đám ma tăng kia? Con mẹ nó hắn cũng không phải thật sự là thần.
"
"Không ai hiểu rõ đám ma tăng kia hơn chúng ta, có lẽ bọn hắn tương đối sợ chúng ta, nhưng trừ chúng ta ra thì bọn hắn còn sợ ai chứ?"
"Đúng vậy, đối mặt với người như thế, Hàn Tam Thiên vậy mà có thể dùng súng huyết chiến lâu như vậy thì da trâu cũng nổi lên trời, núi Lam Sơn càng ngày càng không ra gì, vì một tên rác rưởi thế mà ngay cả thể diện cũng không cần, tung ra lời nói gian dối như vậy.
"
"Dù sao cũng là Lục Nhược Tâm coi trọng người đàn ông này, từ đầu đến cuối vẫn muốn che chở hắn.
"
Nói xong, một đám người nhất thời cười vang, nâng chén uống rượu