Mặc dù khắp phòng bếp đã được phong tỏa lại, nhưng mùi thơm không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhưng bởi vì có động tĩnh, không ít thây ma đã tập trung bao vây bên ngoài, điên cuồng gào thét.
Nhà bếp này chỉ là một căn phòng tập bơ, đương nhiên không được kiên cố như trong tửu lầu, thây ma tập trung đến ngày càng đông, ngày càng mạnh mẽ, căn bếp này như đang lung lay, và sớm bị đổ xuống.
Không chỉ như vậy, trong bếp Phù Mãng dường như không nghe thấy, bỏ hai cây nạng trong tay xuống, rồi từ từ cởi áo.
Trên mặt của Phù Mãng lúc này đã trắng bệch như trang giấy, mồ hôi lạnh toát ra khắp mặt, giống như mới đi mưa về.
Sau khi cởi áo ra, lộ ra một phần ngực vô cùng cường tráng, bên trái đã được bao bọc lại bởi một dải vải dài, hắn đưa mắt sang bên phải, nghiến chặt răng rồi cầm đao lên.
Đột nhiên, trong lúc Phù Mãng vừa đưa đao lên, một cánh tay nắm chặt cái tay đang cầm đao của hắn.
Mặc dù Phù Mãng là một tráng sĩ, nhưng lúc này đã yếu ớt như một con gà, bị vồ lấy bất ngờ khiến toàn thân lảo đảo.
May mà có cánh tay kia kịp thời nắm chặt thắt lưng của hắn, mới không khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Ngươi.
"
Phù Lý vừa hoảng hốt vừa tức giận nhìn Phù Mãng, trong phút chốc không biết nên mở miệng như thế nào.
“Bịch.
”
!Một thanh đao rớt từ trên tay Phù Mãng xuống, sau đó nằm im trên mặt đất.
“Ngươi! ngươi đến đây làm gì?" Phù Mãng không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt của Phù LÍ, vội vàng hạ thấp người xuống tìm kiếm thanh đao, sau đó cố gắng nhặt
lên.
Phù Lý lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lúc này người còn có thể cong người xuống sao? Phù Mãng"
Phù Mãng không trả lời, nhưng vì cúi người xuống khiến cơn đau kịch liệt từ vết thương mang tới khiến hắn nhăn nhó, mồ hôi không
ngừng chảy xuống khắp mặt.
Cho dù như vậy hắn vẫn tiếp tục ngoan cố, ngang ngạnh mò tay tìm.
Sắp rồi, ngày càng gần, hắn gần như có thể nắm được!
Nhưng lúc này một bàn chân xuất hiện, giẫm lên thanh đao, một âm thanh vang lên rồi thanh đao bay ra xa đằng sau vài mét.
Phù Mãng tuyệt vọng nhìn thanh đao đẳng xa kia, cả người đã không còn sức lực, niềm tin kiên cường cuối cùng đã sụp đổ, một âm
thanh vang lên, toàn thân đổ rạp trên nền
đất.
Cho dù như thế nào, hắn vẫn quật cường nhìn thanh đao, tay bất giác nắm chặt lại.
“Người đang làm cái gì vậy?" Phù Mãng vừa tức giận, vừa ấm ức dùng âm thanh thêu thào nói với Phù Lí.
Ánh mắt quật cường nhìn thanh đao, và dòng nước mắt đang chực trào trên đôi mắt ấy.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Phù Mãng lúc này, nước mắt đã lăn tràn khắp mặt.
“Ta đang làm gì sao? Ta còn đang muốn hỏi người? Là người đang làm gì?" Nghe câu hỏi của Phù Mãng, Phù Lí lúc này cũng nước mắt ngắn dài, vô cùng ấm ức và thương xót nói với Phù Lí.
“Phù Mãng, người tưởng rằng ta không biết thức