Nghe đến đây, Lục Nhược Tâm hít vào một hơi thở lạnh.
“Trời sáng mới dừng lại, bọn đàn ông kia đã quay về nghỉ ngơi, vì vậy hôm qua nô tỳ đã cắt mí mắt hắn, hôm nay sẽ chặt một chân của hắn.
” Lạc Hy nở một nụ cười tàn ác.
“Làm rất tốt.
" Lục Nhược Tâm gật đầu vui vẻ đáp.
“Đa tạ tiểu tư quá khen, có thể giúp tiểu thư trút giận chính là bổn phận và trách nhiệm của nô tỳ, nô tỳ đương nhiên không từ chối”.
Vì được khen ngợi, Trong lòng Lạc Hi vô cùng vui sướng.
“Tiểu thư đã đặt chân đến đây, có lẽ Hàn Tam Thiên đã tiến vào thành rồi đúng không?" Lạc Hy vội vã hỏi.
Lục Nhược Tâm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Trước nay chưa từng có ai dám ở trước mặt ta đoán già đoán non, Lạc Hy người lại là
một lệ.
Nhưng giống như trước đây, ta cũng sẽ không phạt người"
“Ngươi nói rất đúng.
Hắn đã tiến vào thành.
"
Lạc Hy mĩm cười: “Nô tỳ không dám có hành vi như vậy trước mặt tiểu thư, chỉ là biết tiểu thư vất vả, không muốn tiểu thư phải nói nhiều lời với nô tỳ, vì vậy mới lo lắng suy sét giúp cho tiểu thư"
Lục Nhược Tâm mỉm cười, nhưng không muốn nói về chuyện này thêm, liền lạnh lùng nói: “Hắn đã vào thành, nhưng chuyện.
ta dặn dò người đã chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Hy gật gù đáp: “Lệnh của