Đột nhiên thấy kỳ lạ quay đầu, lão râu bạc mới vừa ở trong vẻ khoái cảm vui sướng khi hành hạ người khác bây giờ khuôn mặt đã cứng đờ, lúc này ở trong không trung bụi bặm, có một bàn tay vững vàng nắm chặt mũi nhọn, mà chủ nhân của cánh tay này không phải ai khác mà chính là Hàn Tam Thiên.
Con mẹ nó, rõ ràng vừa rồi còn đang ở đối diện thế nào đột nhiên đã đến phía sau lưng mình rồi?
Mà điều quan trọng nhất chính là anh có tu vị cao như lão, thế mà lại không phát hiện ra.
Nhưng mặc kệ những điều này, binh khí của hắn bị người ta đoạt lấy, thì dù như thế nào cũng nhất định phải cầm về, nhất thời lão râu bạc khẽ cắn hàm răng, liều mạng kéo về phía mình.
Nhưng dù cho hắn dùng lực như thế nào, cho dù khuôn mặt râu trắng mày trắng già nua kia đỏ bừng thì phất trần bị Hàn Tam Thiên kéo lấy cũng không nhúc nhích nửa phần.
"Buông ra, người buông ra cho ta, ngươi là đồ hèn hạ, có giỏi thì buông ra rồi đánh nhau.
" Khi con người thẹn quá hoá giận, chắc chắn sẽ có lời nói ngu ngốc xuất hiện,
điểm này không liên quan gì đến tuổi tác.
Ngay cả binh khí của mình cũng không thể kéo lại từ trên tay người khác mà còn muốn đánh nhau, đây không phải là tên ngốc thì là gì?
"Được.
" Hàn Tam Thiên đột nhiên cười một tiếng, ngay sau đó buông lỏng tay, buông phất trần của hắn ra.
Khi lão râu bạc đang điên cuồng dùng sức không thể ngờ tới Hàn Tam Thiên sẽ sảng khoái đột nhiên buông tay như vậy, theo tác dụng của quán tính trực tiếp khiến hắn lập tức liên tục lăn lộn trên mặt đất.
"Ha ha ha ha ha.
"
Gần như đồng thời, đám người trong đại sảnh cũng bắt đầu chế giễu, chúng đệ tử của Thiên Cơ cung thì mang sắc mặt xấu hổ, Chung Bắc Hải che đầu mình đi, căn bản không có mặt mũi nào nhìn.
"Ngươi muốn nhưng lại không bắt được, vậy người còn thể sử dụng cái gì đây?" Hàn.
Tam Thiên mỉm cười,