Có những lúc, tiến vào thì dễ nhưng đi ra lại vô cùng khó khăn.
Đặc biệt lúc này xương cốt đã sớm thích nghi với những lỗ ở trên tường, muốn lôi chúng ra thật sự rất khó khăn.
Đừng nói là Trần Thế Quân, cho dù là ông lão râu bạc cũng vậy, lúc được người khác lôi ra, vì đau đớn mà không ngừng kêu rên.
“Ai ya, phù.
”
“Bà cô của ta ơi, đau, đau quá, nhẹ một chút, nhẹ một chút thôi.
” “Ai ya, mặt ta rất đau, chết tiệt cả cái mũi cũng đau, nhẹ một chút, đám nô tài các người nhẹ tay một chút cho ta".
ngôn tình tổng tài
“Chết tiệt, đừng có lỗi, đừng có kéo ta, lưng cũng đau, tay chân cũng đều đau.
”
Khi nảy Hàn Tam Thiên còn chưa ra tay triệt để với ông lão râu bạc, nhưng hắn lại không hề có chút phòng bị, hắn chỉ là chú trọng vận khí, nào ngờ bị đánh thành ra như vậy!
Trực tiếp gọn gàng bị ném vào trong góc tường như vậy, sao lại có thể không đau đớn chứ.
Còn phía Trần Thế Dân thì không cần nói thêm, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể định thần