Đột nhiên trong hai mắt Phù Mị lóe lên một tia lạnh, nàng di chuyển ánh mắt vào đám nữ nhân ở phía sau lưng Diệp Thế Quân.
Đúng, không sai, chính là các nàng.
Nhất định là bọn kỹ nữ này câu dẫn Diệp Thế Quân, cho hắn uống thuốc mê nào đó.
"Giết hết đám kỹ nữ kia cho ta.
" Phù Mị phẫn nộ chỉ vào đám nữ nhân kia.
Một đám binh sĩ nhất thời đồng loạt rút đao, nhìn chằm chằm đám nữ nhân đi đến.
Đám nữ nhân bị hù không nhẹ, nhao nhao cầu xin tha mạng, không ngừng trốn ở phía sau Diệp Thế Quân.
"Lui xuống cho ta.
" Diệp Thế Quân lạnh giọng quát một tiếng, hằm hằm nhìn bọn
binh lính.
Một đám binh sĩ nhất thời sửng sốt, mệnh lệnh của Phù Mị là mệnh lệnh, nhưng mệnh lệnh của Diệp Thế Quân cũng là mệnh lệnh.
"Còn thất thần ra đó làm cái gì? Động thủ!" Phù Mị lạnh giọng quát một tiếng.
Một đám binh sĩ nhìn nhau một cái, dùng một loại ánh mắt tràn ngập xấu hổ liếc mắt nhìn Diệp Thế Quân, sau đó nâng đao lên.
"Phốc phốc!"
Diệp Thế Quân cắn chặt hàm răng, cả.
người bởi vì phẫn nộ mà thân thể khẽ run, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phù Mi, trong hai mắt tràn đầy thù hận.
Phù Mị cười lạnh đáp lại phẫn nộ của hắn, chiếm cứ lấy thế thượng phong.
Đây mới đúng là dáng vẻ lúc đầu nên có.
Mắt thấy cảnh tượng như thế, vũ nữ ở trung tâm phòng khách lúc này hoảng hồn, nhìn qua mười mấy tên lính đi đến gần mình, nàng sợ hãi nước mắt