“Ta! " Phù My vô cùng tức giận, những lời
nói của Diệp Thế Quân như mũi dao đâm trúng vào nơi sâu nhất trong trái tim cô ta, nhưng tất cả những lời nói đó đều vô cùng hợp lí.
Chỉ là những lời nhục mạ này khiến Phù Mỵ cảm thấy khó chịu, nước mắt bất giác trào ra: “Thế Quân, ta biết ta đã sai rồi, sau này ta sẽ không dám như vậy nữa.
Ta biết người.
vẫn còn yêu ta, nếu không sao người lại cứu ta về đây, đúng không? Sau này ta sẽ đối tốt với người, được không?"
“Người cho rằng ta không vứt bỏ ngươi chính là còn yêu ngươi sao?" Diệp Thế Quân mỉm cười nói.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thế Quân, Phù My lập tức sững người, ngây ngốc đưa mắt nhìn hắn.
Chẳng lẽ không phải là như vậy sao?
“Người còn cho rằng ta sẽ còn hứng thú với người phụ nữ mà biết bao nam nhân từng ngủ chung sao?" Hắn nở nụ cười khinh
miệt, rồi Diệp Thế Quân từ từ đứng dậy: “Người như người, có chồng là thành chủ, còn người lại ở sau lưng hắn tìm kiếm đàn ông đến hoan hỉ, mua vui, hưởng thụ thú vui cực lạc, ở bên ngoài không ai có thể biết được những việc người đã làm.
"
“Ta cũng sẽ như vậy.
" Diệp Thế Quân lạnh lùng nói.
“Đừng, đừng, đừng, đừng như vậy mà" Phù My vừa hét vừa lắc đầu.
Cô ta hiểu rất rõ đó