Vừa nhắc tới Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên liền không khỏi đau xót, phóng tầm mắt nhìn tới, Niệm nhi thừa dịp Hàn Tam Thiên nói chuyện với Ngưng Nguyệt đã nặn xong
một tượng đất, thậm chí còn tô điểm cho tượng đất hai mắt nhỏ.
Chỉ là hai mắt nhỏ màu đỏ này trông rất giống sợi vải màu đỏ của mình: "Niệm nhi, con lấy tài liệu luyện đan của cha rồi sao?"
"Không phải đâu, đây là bùn." Niệm nhi nghịch ngợm bĩu môi, sau đó giữ lại hai con.
mắt bùn rồi đặt nó trên lòng bàn tay để Hàn.
Tam Thiên nhìn: "Nó chỉ là bùn thôi, vốn chính là một thể, nhưng Niệm nhi dùng cánh hoa đào để nó có thêm màu sắc."
Hàn Tam Thiên ấm áp cười một tiếng, nhẹ gật đầu, nhưng một giây sau, anh đột nhiên quay đầu, gần như cùng Ngưng Nguyệt đồng thời nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng kêu lên: "Bọn chúng vốn chính là một thể."
Thạch có khả năng nuốt châu, không phải là điều kỳ diệu gì, cũng không phải là do tảng đá đã ăn mất viên châu.
Mà là do bọn chúng vốn là cùng một thể.
Sau khi chúng gặp nhau thì bởi vì đặc tính của bản thân mà dần dần dung hợp lại với nhau.
Còn sở dĩ ngoại hình có chỗ khác nhau, trên thực tế là bởi vì ngoại lực hoặc nguyên tố khác nên mới gây ra sự biến đổi, giống như cách Niệm