Hàn Tam Thiên không thể nhìn thấy, còn Tần Sương lúc này thì gấp gáp như ngồi trên đống lửa.
Vừa hét xong, cô ta liền đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Tam Thiên, không phải người có cái gì gọi là thiên nhãn sao? Ngươi
hãy nhanh xem thử, nhân sâm oa ở đâu?"
Hàn Tam Thiên sững người, thật sự muốn hỏi rằng là nói thật hay sao, nhưng nhìn thấy Tần sương vội vàng như vậy, đột nhiên hắn lắc đầu, muốn từ chối.
Khi mở thiên nhãn ra, có thể tìm thấy được nhân sâm oa hay không thì Hàn Tam Thiên không chắc, Hàn Tam Thiên chỉ biết rằng, Tần Sương và cả Ngưng Nguyệt sẽ như không mặc quần áo đứng trước mặt hắn.
“Vậy! vậy ta cũng không để ý đâu"Mặc dù là trong tình huống cấp bách nhưng Tân sương vẫn hiểu được đó nghĩa là gì, sắc
mặt đỏ ửng lên đáp: “Cũng chỉ là bị người nhìn thấy thôi, cứu nhân sâm oa mới quan trọng!
“Vậy! vậy cái đó! ta cũng không để ý" Ngưng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Tần Sương liếc nhìn mình, lập tức hiểu được ý tứ.
của Tần Sương, nhưng chính câu trả lời của Ngưng Nguyệt đã khiến Hàn Tam Thiên không nói nên lời.
Hàn Tam Thiên bất lực đưa hai mắt nhìn bọn họ, hai người đồng thời cúi gằm mặt xuống đất, Tân Sương còn có thể hiểu được bởi vì cô lo lắng cho nhân sâm oa, còn Ngưng Nguyệt thì xấu hổ liền xoay người sang hướng khác.
“Ta phục hai người rồi.
" Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng rồi gật đầu, lúc chuẩn bị mở thiên nhãn.
Lúc này, nhân sâm oa vội vàng hét lên: “Chết tiệt, đừng, đừng, đừng,