“Tên thối tha đó.
"
“Nói nhanh.
" Ngưng Nguyệt thúc dục.
Nhân sâm oa do dự một lúc, sau đó lẩm.
bẩm lên tiếng: “Vốn dĩ ta không muốn nói vì chuyện này thật sự mất mặt, nhưng! "
Đột nhiên nói đến đây, nhân sâm oa oa khóc!
Khóc sao.
Tên tiểu tử này đã khóc?
Đây quả thật là chuyện hiếm thấy, ngàn năm có một trong thiên hạ.
Kể từ khi Hàn Tam Thiên gặp nhân sâm oa, tên tiểu tử này đã không có liêm sỉ, muốn hắn mắng chửi Hàn Tam Thiên là chuyện như ăn cơm bữa, nhưng muốn làm cho hắn khóc là chuyện khó hơn lên trời.
Nhưng bây giờ nó lại bật khóc.
“A! Là ông trời bất nhân, là ông trời không có mắt, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, cứ như vậy mà tiện đường người, không, là cuộc đời của nhân sâm oa ta".
+
“Hu hu, ông trời ơi.
"
Dường như cảm thấy tiếng khóc của mình.
còn chưa đủ đau khổ, chưa có được sự thương tâm của mọi người, nhân sâm oa lại khóc to lên, bộ dạng thê thảm như khóc vì cha mất.
“Xong rồi, ta đã bị một tên khốn nạn lợi dụng"
“Mẹ ơi, con đau, con đau khổ quá mẹ ơi"
“Nếu như là một người con gái thì không sao, nhưng đó lại là một người đàn ông, hu hu, sự trong trắng của ta, hu hu.
"
Hàn Tam Thiên vừa tức vừa buồn cười với những lời nói khóc lóc, kể lể của nhân sâm oa.
Nghe những lời nó nói, người không