Bọn họ nhìn đến ngây ngốc.
Đã nhìn thấy người giàu có rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy có người lại giàu có đến mức như vậy.
Cho dù là Lục Viễn, một người có xuất thân từ danh môn vọng tộc, gia đình vô cùng giàu có, nhưng cũng bị khung cảnh trước mắt làm cho ngơ ngác.
Hắn đã từng nhìn thấy nhiều tiền, nhìn thấy nhiều binh khí nhưng binh khí nhiều đến mức chất thành động như vậy, thật sự là hắn chưa nhìn thấy qua bao giờ.
Có lẽ bằng kho vũ khí của đỉnh Lam Sơn, nhưng có lẽ cũng không phải như vậy!
Lục Viễn vẫn còn bình thường, những người vừa hiện ra từ bát hoang thiên thư, thật ra có chút kinh ngạc, thậm chí có thể nói là hoảng hốt.
Ở một thế giới kì lạ, cộng thêm vô số kì thú, cho dù họ sống rất lâu ở thế giới bát hoang này, mới có thể xuất hiện.
Nhưng nào có ngờ rằng, vừa xuất hiện thì Hàn Tam Thiên liền đến.
Huống hồ không có thứ gì là tầm thường.
Nói theo một cách khác, nếu như mang những thứ này đi bán, Hàn Tam Thiên lập tức trở thành một người giàu có đứt đố đổ vách.
Ngay cả một người điềm đạm như Đỗ Nhất Sinh, lúc này bất giác nuốt nước bọt nói: "Chết tiệt sao lại có thể giàu có đến như vậy, cả kho binh khí của cung Bích Ngọc cũng không thể có nhiều binh khí đến vậy.
"
Còn Trung Bắc Hãi thì gật đầu như bửa củi nói: “Đây ít nhất cũng gấp hàng trăm lần ở cung Bích Ngọc chúng ta, sư huynh.
"
Trần Thế Dân nhìn đến ngây ngốc, thậm chí hắn còn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chết