Hàn Tam Thiên lúc này cũng chau chặt mày lại, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, tiếng kèn không ngừng vang lên chói tai, không gian trở nên ảm đạm cực kì.
Nhưng chính lúc này, một bản nhạc có giai điệu vô cùng vui tươi vang lên, không khí có mùi nên được đốt liền bay thoáng qua.
Sau đó có vài tờ giấy loang lổ bay qua.
Không biết từ lúc nào, đoàn người đưa tang Ở sau ngôi làng đột nhiên đã xuất hiện trước cổng làng.
Một đoàn người mang áo trắng, dây thừng buộc vào eo, trên đầu đội một cái mũ dài màu đen, có người thì vừa đi vừa rải giấy, có người thì khiến cơ quan tài, tiếng kèn vui tươi được đoàn người thổi lên càng lúc càng lớn.
Khúc nhạc vui tươi vừa xuất hiện, đoàn người đưa tang lập tức tiến đến gần, nhanh chóng đi về phía đoàn người đón dâu.
Đột nhiên, hai giai điệu tang tóc và vui tươi hòa lẫn vào nhau, người đón dâu và người đưa tang cũng lập tức đứng sát lại với nhau.
Quan tài, liệu hỉ.
Giấy bạc, hoa hồng.
Áo đỏ, áo trắng.
Hai bên tương phản rõ rệt, lúc này lại đột nhiên hòa lẫn vào nhau.
Một sự kì lạ không thể nói thành lời, sự dị thường này khiến người khác hoảng sợ.
Không khí ảm đạm cũng không thể tả được.
“Đây! đây rốt cuộc là chuyện gì?" Cho dù là Mặc Dương, lúc này cũng không khỏi kinh hoãng mà bước lùi về đằng sau, trong lòng
mang một nỗi sợ và cảm giác bất an liếc nhìn về đoàn người kỳ lạ trong làng này.
Không chỉ có hắn, kể