“Tam Thiên..."
Giang hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng khuyên ngăn.
Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười, nhưng điều này không phải Hàn Tam Thiên chưa từng nghĩ đến, nhưng vấn đề chính là, bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác.
“Nếu như những người ở đây thật sự muốn
đánh chúng ta, vậy chẳng lẽ ở chân núi sẽ an toàn hơn sao?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói.
“Khi chúng ta ở trên núi cao thì tầm quan sát sẽ rộng hơn, từ trên cao nhìn xuống sẽ dễ dàng quan sát tình hình, mặc dù thôn.
dân ít, nhưng chúng ta tính cả người và ngựa đều rất đông, hơn nữa địa thế nơi đây lại hiểm trở lại vào ban đêm như vậy, nếu như bị phục kích chúng ta sẽ không thể đối đầu lại với họ." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đáp.
“Ngươi nói rất đúng, nhưng người đã bỏ qua một chi tiết quan trọng." Hàn Tam Thiên
mỉm cười, rồi lại nhìn nét mặt ngơ ngác của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đáp: “Địa hình."
“Chúng ta không hề hiểu rõ địa hình ở nơi đây, nhưng với bọn họ, ngày hay đêm thì không hề có khác biệt gì, mà hiểu rõ mồn một.
Mặc dù chúng ta có thể ở trên cao quan sát, nhưng chúng ta ai dám bảo đảm, bằng cách nào đó mà họ có leo lên núi không?"
“Đây chính là địa bàn của họ."
“Một khi bọn họ xông lên núi thì có khác biệt gì với việc chúng ta ở trong làng này hay không?"
Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người.
lập tức yên lặng, không còn gì để phản bác lại.
Đúng vậy, ở trên cao để quan sát dễ hơn