“Các vị, món ăn không hợp khẩu vị sao?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên và tất cả mọi người không hề động đũa, vị trưởng lão lúc này mới để ý, đột nhiên có chút ngại ngùng ngước nhìn mọi người.
Nhưng mà mặc dù vị trưởng lão vẫn cười, trong mắt lập tức hiện lên một tia tự ti khó mà phát hiện.
Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức mỉm cười: "Không có"
Dứt lời lập tức cầm đũa lên.
Chính lúc này, Vương Tư Mẫn lập tức đưa tay ra ngăn cản Hàn Tam Thiên, vội vàng nói: “Tam Thiên, người đang làm cái gì
vậy?"
“Nhưng thứ này! làm sao có thể ăn được chứ?"
Vương Tự Mẫn vừa hành động, vừa nhăn mặt lại.
“Đúng vậy, Tam Thiên, chúng ta ở đây cũng được nhưng mà làm sao có thể ăn được những thứ này chứ?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng lên tiếng.
Nhìn thấy hành động vội vã của tất cả mọi người, Hàn Tam Thiên chợt chau mày lại: “Nếu như không ăn thì có nghĩa là không tôn trọng người khác.
"
“Tôn trọng sao? Ngươi sao có thể nói chữ tôn trọng với những người này được?" Vương Tự Mẫn vội vàng đáp lại.
Có lẽ chính bởi vì tình hình có chút kích động, lời nói khá to, lập tức bị những vị
trưởng lão ở đây nghe thấy.
Vị trưởng lão chau mày lại, có chút bất mãn nói: " Vị tiểu thư bày, lời nói của cô rốt cuộc là có ý gì?"
Nhìn thấy lời nói không hay vừa thốt ra khỏi
miệng, Vương Tư Mẫn lập tức sững lại, nhưng vẫn