"Người trưởng thôn này dù cổ quái, nhưng cũng may mà hắn sớm rời tiệc, khiến chúng ta không cần phải ở lại nhận hết dày vò.
Những đồ ăn kia ta đến bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn.
" Vương Tự Mẫn phụ họa gật đầu nói.
"Mẹ nó, vừa nhắc tới những đồ ăn kia thì thật là buồn nôn, giống như là nội tạng gì đó để mấy tuần nhão như bùn vậy.
" Đạo Thập Nhị nhịn không được nói.
"Có lẽ cũng không xấu như trong tưởng tượng của mọi người đâu.
" Tử Tình yếu ớt nói một câu.
Nhưng một giây sau, có thể trong bóng đêm nàng cảm thụ được ánh mắt của Liễu Sa cho nên hơi khép miệng lại, không nói lời nào.
"Nghỉ ngơi đi.
" Hàn Tam Thiên nói một câu, trong tay năng lượng khẽ động, trực tiếp đóng cửa phòng lại, mình cũng nhắm mắt
Mặc dù cổ quái, nhưng Hàn Tam Thiên cảm thấy có khi là do chính bản thân mình.
Bởi
vậy, đừng nói chi là người khác sai.
Có lẽ phong tục khác biệt, có lẽ thật sự có điều khó nói, chưa trải qua chuyện của người khác thì không trách thể người.
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ Niệm nhi trong ngực, chờ tiểu nha đầu trong ngực mình bình yên chìm vào giấc ngủ, lúc này Hàn Tam Thiên mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, khi Hàn Tam Thiên tiến vào mộng đẹp không lâu, đêm tối trong thôn đột nhiên có trận âm thanh quái lạ lặng yên.
vang lên.
Cho dù âm thanh nhỏ bé như là con gián bò qua, nhưng với sự cảnh giác của Hàn Tam Thiên, gần như trong nháy mắt cũng đã mở mắt trong bóng tối.
"A.
"
Rất nhanh