Bùi Hổ cười một tiếng, cũng không tị hiềm: "Tu vi của ta tăng nhanh như vậy, trừ thiên phú xuất chúng của bản công tử ra thì cũng thật sự nhờ có người nhiều năm qua đem đến cho ta nhiều thiếu nữ trong thôn như vậy.
Được, nể tình phần ân tình này, chờ sau khi tiểu Tiên Nhi gả vào tộc Đào Ngột, ta sẽ cho ngươi một vị trí ở trong tộc, để người mỗi ngày đều có thể nâng khăn nâng giày cho tiểu Tiên Nhi, người thấy thế nào?"
Vừa mới nói xong, người của tộc Đào Ngột càng cười to hơn.
Lúc này, trên mặt tê tê mới bắt đầu có chút không dễ nhìn.
Hàn Tam Thiên đứng ở sau lưng, đại khái cũng nghe rõ, cho nên kẻ cầm đầu bắt đi thiếu nữ trong thôn chính là công tử Bùi Hổ của tộc Đào Ngột trước mắt này.
"Được tồi, yêu quái Hoàng Sa, đừng làm loạn nữa." Lúc này, Thánh Nhiên vẫn luôn không lên tiếng mở miệng, liếc mắt nhìn tê tê, bất đắc dĩ hơi nhắm mắt: "Ngươi trở về đi."
"Trở về?" Tê tê nhẹ giọng cười một tiếng: "Ngày bình thường thì tại hạ tự nhiên tòng mệnh.
Nhưng hôm nay sợ là không thể nghe theo lời tộc trưởng."
"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
Nghe nói như thế, Thánh Nhiên mở mắt hơi giận nói.
"Ta không muốn làm gì cả, cũng không dám làm gì, chỉ là phản đối mà thôi, thuận tiện đến cầu hôn." Tê tê cười nói.
"Cầu hôn?"
Tất cả mọi người sững sờ.
Nhưng lập tức, Ngũ trưởng lão Bùi Côn cười ha ha một tiếng: "Chuột nhắt, chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng xứng sao?"
"Ngươi đã vi phạm ước hẹn của người và công tử nhà ta, ngươi còn có mặt mũi phản đối chuyện này sao?"
"Đừng nói ta không truy cứu chuyện người không làm đúng như lời hẹn