Hàn Tam Thiên phải thừa nhận, một khắc này anh trở nên ngây ngốc.
Con mẹ nó lôi ta vào làm gì?
Mấu chốt là muốn kéo ta xuống nước thì cũng thôi đi, cầu hôn là chuyện gì?
"Yêu quái Hoàng Sa, ta nể tình người nhiều năm qua đối với Tiên Nhi nhà ta rất có tình ý, nhưng nếu người còn ở đây ăn nói bậy bạ thì đừng trách ta trở mặt không quen biết.
" Thánh Nhiên tức giận quát.
Mặc dù hắn cũng không thích yêu quái
Hoàng Sa, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, tối thiểu thì yêu quái Hoàng Sa cũng vì bọn họ mà kéo dài thời gian với tộc Đào Ngột ròng rã bảy năm.
Mặc dù chưa thể thay đổi kết cục cuối cùng, nhưng hắn không có công lao cũng có khổ lao, cho nên kịp thời thu miệng thì tối thiểu còn có thể bảo đảm yêu quái Hoàng Sa có thể sống sót rời đi.
"Ta không ăn nói bậy bạ, cho dù tộc trưởng Thánh Nhiên muốn giết ta, ta vẫn muốn.
nói.
" Tê tê không thèm để ý chút nào cười cười: "Những gì ta nói đều là thật, hắn coi trọng tiểu công chúa Kỳ Lân, cũng nói
muốn có được nàng, điểm này tiểu công chúa cũng biết, đúng không?"
Nói xong, tê tê quay mắt nhìn về phía tiểu Tiên Nhi.
Lúc đầu, trước công chúng bị nói như thế thì tiểu Tiên Nhi chắc chắn sẽ phẫn nộ nhưng bây giờ nàng chỉ len lén khẽ liếc Hàn Tam Thiên một chút, cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ lên, dù không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Vừa nhìn thấy tiểu Tiên Nhi phản ứng như thế, người của tộc Kỳ Lân nhất thời choáng váng.
Đây là chuyện gì thế?
Cái này không phải là đang ngầm thừa nhận hay sao?
Thậm chí, từ góc độ nào đó mà nói, thấy rõ trong lòng tiểu Tiên Nhi cũng