Thường Bân không hiểu chuyện gi, nhưng Lâm Dũng lại biết rất rõ, mặt anh ta dại ra, bị dọa mất hồn mất via.
Trước mặt Hàn Tam Thiên, mấy tay chân của Thường Tân giống như hổ giấy, không có sức chiến đấu nào cả, bị Hàn Tam Thiên nhanh chóng hạ gục.
Người này... còn là người à?
"Tao cho mày đi à?" Âm thanh lạnh lùng vang bên tai gã.
Thưởng Bân sợ hãi, quay đầu nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã không dám tin.
"Hàn Tam Thiên, mẹ nó, mày muốn gì, động tới tao thi nhà họ mày xong đời luôn đó chứ đừng nói tới mày." Thưởng Bản nói. của
"Mang tao đi gặp Mặc Dương, không thi tao sẽ giết mày." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Mày dám!"
Hàn Tam Thiên dùng lực khiến Thường Bân cực kì khó thở, đôi mắt gã
ảnh lên sự hoảng loạn.
"Mày... mày buông tao ra, tao dẫn mày đi! Thường Bân nói.
"Di."
Ba người rời khỏi phòng VIP, đám thuộc hạ của Thường Bân thấy vậy thì tập trung xung quanh.
"Hắn Tam Thiên, mày đang tim đường chết đó, tao không bỏ qua cho mày đầu, còn nhà họ Tô nữa, mày liên lụy tới cả nhà họ rồi." Thường Bân uy hiếp.
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại dùng lực, Thường Bản cảm thấy cổ của minh sắp bị bẻ gãy.
"Mạng của mày trong tay tao, còn nói thêm câu nữa mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu." Hàn Tam Thiên nói.
"Không nói, không nói."
Đến văn phòng của Thường Bản, Hàn Tam Thiên yêu cầu đám thuộc
hạ của gã ra ngoài.
Khi anh nhìn thấy Mặc Dương cả người đầy máu thì đầy Thường Bân
sang một bên,
"Sao rồi?" Hàn Tam Thiên lại gần Mặc Dương rồi hỏi.
Mặc Dương dùng sức ngẩng đầu, khi ông nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì cảm thấy khó hiểu: "Sao cậu lại tới đây."
"Tôi thấy anh không mở cửa, đi chỗ khác thì sợ người bán thuốc giả." Hàn Tam Thiên cười nói.
Mặc Dương nở nụ cười khó coi, ông nói: "Cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy tới cậu, Thường Bân không phải là người động vào được."
"Con người của tôi không thích dùng thuốc giả, nếu anh không mở cửa, tôi phải bỏ thuốc đó. Việc này khác gì bất tôi sống không bằng chết đâu." Hàn Tam Thiên nâng Mặc Dương dậy.
Mặc Dương nhin thấy Thường Bân đang bị khống chế thì nhớ tới vợ của mình, khẩn trương đứng lên.
Ông bước từng bước run rẩy tới gần Thường Bân rồi hỏi: "Thường Bân, vợ tao đâu?"
Thường Bân bị Lâm Dũng tóm lại, gã không thể cử động được, trợn
mắt nhin Hàn Tam Thiên rồi nói: "Chết rồi, từ lúc tao bắt được mày, tao cho người đánh chết nó rồi." Mặc Dương phát điên, túm lấy tóc Thường Bân, liên tục đập vào đầu
minh, gào hét không ngừng: "Cô ấy ở đầu, ở đâu."
"Anh bình tĩnh lại đã." Hàn Tam Thiên nắm lấy tay Mặc Dương, rồi đá
Thường Bân ra, gã này sống chết ra sao anh không để ý, nhưng Mặc Dương đang bị thương, củ tiếp tục như thế thì ông sẽ gục mất.
Thưởng Bân ôm bụng khuyu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Tam Thiên: "Ông đây sẽ giết mày, giết sạch cả nhà họ Tô."
Mặc Dương hít sâu mấy hơi, rồi nói với Hàn Tam Thiên: "Buông tôi ra."
Nhin ánh mắt điên cuồng của Mặc Dương, Hàn Tam Thiên buông tay.
Anh thủ đặt địa vị của minh vào trường hợp này, nếu Tô Nghênh Hạ bị người ta bắt đi, anh cũng không thể bình tĩnh nổi.
"Thường Bân, tao hỏi mày câu cuối cùng, vợ tao đâu?" Mặc Dương gần giọng, cả khuôn mặt đầy máu khiến ông như ma quỷ đòi mạng. Thường Bân vẫn mang dáng vẻ coi thưởng người khác, bởi vì gã nghĩ
Hàn Tam Thiên cũng như Mặc Dương không dám làm gì gã.
"Tao nói không rõ à, nó chết rồi, ngay lúc mày bị bắt nó đã chết rồi." Thưởng Bản nói.
Mặc Dương không điên cuồng như trước, thay vào đó ông cực kì binh tĩnh, nhưng Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được cả người Mặc Dương đầy sát khí.
"Gọi điện thoại kêu người của anh tới, có bao nhiêu kêu bấy nhiêu." Hàn Tam Thiên nói với Lâm Dũng, nếu Mặc Dương giết Thường Bân ở chỗ này, mấy người bọn họ muốn ra khỏi cho này mà không rơi cong tóc nào là không có khả năng.
Lâm Dũng hốt hoảng gọi điện cho đám tay chân của mình.
"Nếu em ấy đã chết, mày theo em ấy đi xuống hoảng tuyền di, em ấy sợ tối." Mặc Dương nói.
Thường Bản coi thường Mặc Duơng, nói: "Mày dám giết tao? Mày biết tao mà chết thì có chuyện gì xảy ra không? Tới lúc đó ba người bọn mày cùng cả nhà họ Tô sẽ phải chôn cùng tao."
Lâm Dũng bí mật lau mồ hôi lạnh, anh biết Thường Bân không nói khoác, người này khác Trình Cương, Trình Cương có người đứng sau, nhưng không thể so sánh được với Thường Bân. Sòng bạc ngầm của Thường Bân một năm thu nhập rất nhiều, đút lót được rất nhiều người, nếu không gà ta đã vào tù mọt