"Ông chủ, cho một gói thuốc."
"Ngày nào cậu cũng đúng giờ như vậy."
Cửa hàng bán hàng tạp hóa bên đường đối diện công ty nhà họ Tô, vẻ mặt ông chủ cảm thán nhìn Hàn Tam Thiên.
Một ngày nào đó vào ba năm trước, người thanh niên này đều sẽ rất đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, ba năm như một ngày, gió kệ gió, mưa kệ mưa. Vừa mới bắt đầu ông chủ còn cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó ông dần dần phát hiện ra, mỗi khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi công ty, thì cậu ra cũng sẽ đ.
Đối với thân phận của Hàn Tam Thiên, ông chủ đại khái cũng đoán được, chỉ là không nói ra, mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, vị này là người đến ở rể nhà họ Tô, bị cả thành phố Thiên Vân xem như kẻ vô dụng, có lẽ cậu ta cũng không muốn đề cho người khác biết được thân phận của mình.
"Dù sao cũng rất rảnh rỗi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, ông rất bội phục sự kiên trì của Hàn Tam Thiên, ba năm qua, đúng bốn giờ ba mươi sẽ xuất hiện, cử lặng lẽ như vậy bảo vệ bên cạnh Tô Nghênh Hạ.
"Cậu tinh lúc nào thì đón cô ấy đi làm về? Mỗi ngày đều ngồi nhìn như vậy, cũng không phải là công việc mà."
Trong quản không có khách, ông chủ và Hàn Tam Thiên bắt đầu tán
gẫu với nhau. Hàn Tam Thiên nhìn cửa lớn của công ty nhà họ Tô, cười nhẹ: "Còn
chưa đến lúc ấy đâu."
"Người anh em, có một câu, không biết có nên nói hay không." Ông chủ nói.
"Đương nhiên là có thể rồi."
"Tôi nhìn cậu cũng không giống người binh thường, vậy tại sao...Tại sao lại đến ở rể nhà họ Tô thế?"
Ông chủ tuy rằng không có hòa nhãn kim tinh, nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, ở trong mắt của ông ta, Hản Tam Thiên không giống những người khác, không thể nói rõ được đây là cảm giác gi, ông chủ nhất định cho rằng anh không phải là kẻ vô dụng trong miệng những người đó.
"Có máu có thịt, ăn uống ngủ nghỉ giống nhau cũng không ít hơn, đương nhiên là người bình thường rồi." Hàn Tam Thiên nói.
"Cậu biết là ý của tôi không phải là như vậy."
Ông chủ do dự một chút, tiếp tục nói: "Chịu được nhiều lời chỉ trich như vậy, nếu như đổi lại là tôi, tôi đã sớm điện lên rồi."
Điện lên?
Hàn Tam Thiên cười cười, anh là một đứa con trai vô dụng bị vứt bỏ, ở rề nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ còn chưa điên, anh làm gì có tư cách điện lên cơ chứ.
Ở trong mắt người khác, Hàn Tam Thiên đang chịu nhục.
Nhưng ở trong mắt Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ bị giễu cợt còn nghiêm trọng hơn anh nhiều.
"Tôi vẫn chịu được, so sánh với cô ấy còn không đáng để nhắc đến." Hàn Tam Thiên nói.
Ông chủ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi sau khi Tô Nghênh Hạ tan låm, Hàn Tam Thiên giống như mọi khi, tạm biệt ông chủ, nghênh ngang cưỡi con xe điện rời đi.
Tô Nghênh Hạ đứng ở của công ty, nhin đến lúc bóng dáng Hàn Tam Thiên biến mất.
Ba năm qua, mỗi ngày Hàn Tam Thiên đều chờ Tô Nghênh Hạ đi làm
về.
Mà Tô Nghênh Hạ cũng chờ đến lúc Hàn Tam Thiên rời đi rồi mới lên
хе.
Về đến trong nhà, sau khi Tô Quốc Dieu dem chuyện trong cuộc họp nói với Tưởng Lam xong, Tưởng Lam giống như bị điên rồi vậy.
"Tô Nghênh Hạ, con có phải là bị điên rồi không, con có suy nghĩ đến việc sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, thì cuộc sống sau này của chúng phải làm như thế nào không."
"Tô Hải Siêu cố ý kích thích con, con còn không rõ ý đồ của cậu ta nữa
hay sao?"
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt nói: "Anh ta không muốn nhà họ Tô tài sản cho chúng ta."
Tưởng Lam nghe thấy thế, tức giận đến xanh cả mặt, quát: "Con cũng biết rồi, vậy sao còn đồng ý, chuyện mà bọn họ còn không làm được, con dựa vào cái gì mà có thể làm được chứ."
Bây giờ trong lòng Tô Nghênh Hạ rất phức tạp, cô tin Hàn Tam Thiên, nhưng cô không biết rốt cuộc chuyện minh làm là đúng hay sai.
Tuy rằng địa vị của nhà cô ở công ty đã rất thấp rồi, nhưng lúc bà cụ
mất đi, kiểu gì cũng sẽ được chia cho một khoản tiền, nếu như bị đuổi
ra khỏi nhà họ Tô, thi cái gì cũng không có.
Dùng vận mệnh sau này để làm tiền đặt cược tin tưởng Hàn Tam Thiên, cái giả rất lớn, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể đổi ý sao?
"Mẹ, mẹ cử không tin con như vậy sao?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam tức giận đến tức ngực dậm chân nói: "Con làm sao có thể khiến mẹ tin tưởng con được, đám người nhà họ Tô này ai cũng bất lực sở mũi, con dựa vào cái gì để mà làm được chứ?
Dựa vào cái gì?
Tô Nghênh Hạ đúng thật là không biết dựa vào đâu, bởi vì cô đồng ý
chuyện này tất cả là vì tin nhắn kia của Hàn Tam Thiên.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đã về đến nhà, đi đến bên người Tô Nghênh Hạ hưởng về Tưởng Lam nói: "Mẹ, mẹ nên tin tưởng cô ấy, Nghênh Hạ chắc chắn có thể làm được."
Tưởng Lam không kiên nhẫn mà nhìn thoảng qua Hàn Tam Thiên, lạnh
giọng nói:
"Việc này có liên quan gi đến cậu chứ, nếu như không phải cậu đến ở rễ ở nhà chúng tôi, con gái của tôi lại xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể gả cho một gia đình giàu có, cậu đã phả hủy chúng tôi, cậu Có cái tư cách gi mà nói chuyện cơ chứ."
Hàn Tam Thiên im lặng không nói gì, đi vào phòng nấu cơm.