Đối mặt với những chất vẫn của Hàn Thiên
Dưỡng, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn thờ ơ, cứ liên
tục đưa tay phải lên.
Lần này Tưởng Lam không cho Tô Nghênh Hạ cơ
hội để ra tay, trái lại nhanh chóng núp đằng sau
lưng của Thi Tỉnh.
"Con có phải bị điên rồi, đến cả mẹ của mình cũng
dám ra tay" Tưởng Lam phẫn nộ mắng.
Thi Tỉnh biết Tô Nghênh Hạ là người như nào, cô
ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh
Tưởng Lam, chẳng qua nếu cô không nói rõ ràng
mọi chuyện ra, những bên cạnh sẽ không hiểu rõ
sự tình.
"Nghênh Hạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thi Tinh hỏi cô.
Tô Nghênh Hạ nghĩ đến Hàn Niệm bị vứt bỏ trên
tầng thượng đến lạnh cóng, lòng đau đến mức
nước mắt cứ như thế mà trào ra, thậm chí còn có
cảm giác như không thể hô hấp được nữa. Cô thật
sự không dám tưởng tượng cái cảnh Hàn Niệm
ngồi trong những cơn gió lạnh buốt đó mà chịu
đựng từng cơn giày vò đến như thế nào.
"Việc Hàn Niệm mất tích có liên quan đến bà ấy,
nguyên nhân Hàn Niệm hay sinh bệnh cũng là do
bà ấy vứt bỏ nó trên tầng thượng" Tô Nghênh Hạ
nghiễn răng tức giận nói.
Những lời này từ trong phòng ăn vang lên, cho dủ
là một người ngoài như Khương Oánh Oánh khi
đó cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Khương Oánh Oánh tuy chỉ được nhìn thấy Hàn
Niệm qua những bức ảnh, nhưng đối với cô mà
nói, đó là một đứa bé vô cùng dễ thương, sao có
người lại nhẫn tâm làm ra chuyện độc ác như thế
với bé?
Hơn nữa con người tàn nhẫn đó lại chính là bà
ngoại của cô bé.
Bốp!
Chiếc bát sứ trong tay Viêm Quân bị bóp chặt đến vỡ vụn.
Hàn Thiên Dưỡng tức giận đứng bật dậy, sát khí
cuộn trào mãnh liệt.
Gân xanh trên trán Thi Tinh nỗi lên thấy rõ, hiện ra
vẻ phẫn nộ khác thường.
Tưởng Lam kinh hãi mà nhìn Tô Nghênh Hạ,
chuyện này đích thực là do bà làm. Nhưng sao Tô
Nghênh Hạ lại biết được chứ? Khi đó trong phòng
ngoại trừ kẻ đáng chết mà không thể chết Tô Quốc
Diệu kia, tuyệt đối không có khả năng còn người
nào khác.